Chapter 25 : Điều tàn nhẫn số mấy?

106 11 0
                                    

"Anh còn đến đây làm gì? Tôi đã phải hủy chuyến đi Mỹ chỉ để dưỡng thương đấy!" Jae Yoon hướng người đứng ngoài cửa phòng , có chút bất mãn.

" Này , anh quen cậu ta à? Còn vết thương...?" Jungkook đứng sau Kim Taehyung, nhón chân lên hỏi nhỏ vào tai hắn , bấy giờ thiếu gia Baek mới nhìn rõ khuôn mặt đấy , cậu ta chau mày chẹp miệng :" Còn muốn chọc tức tôi..."

" Taehyung làm gì cậu à?"

" Không...làm gì chứ...anh ta muốn kiểm tra độ chắc chắn của ly rượu bằng đầu tôi thôi..." Jae Yoon không biết là đang cười hay đang khóc , khuôn mặt cố rặn ra những giọt nước mắt , trông có chút buồn...cười.

Jeon Jungkook nhếch môi , điệu bộ chẳng khác gì Kim Taehyung khi hắn vừa đưa bóng vào rổ cả , biểu hiện này của cậu mang nghĩa rất hài lòng , cậu đã không ưa cái tên này từ lần ở thư viện rồi.

Nên nhớ , Jungkook vốn không phải dạng dễ gần và tên Kim Taehyung đã phải mặt dày cỡ nào bé con này mới dịu dàng với hắn. Hay nói cách khác , sự dịu dàng hiếm có của Jungkook độc nhất với mình Kim Taehyung!

" Đừng có kêu than , cái miệng hại cái thân thôi!"

" Anh cứ để quà ở đây rồi biến đi. Ai ui , nói chuyện với hai người riết Baek Jae Yoon này ức chết mất!"

Buổi gặp gỡ quý tử họ Baek nhanh chóng kết thúc trong dàn nước mắt vô hình của cậu ta. Bên là tình cảm mới chớm nở với crush , bên là anh em lâu năm đã ra tay "tàn nhẫn" với chiếc đầu quý giá của cậu ta , và quan trọng cả hai người họ là...là...aish cứ mỗi lần nghĩ tới cậu ta lại không thể tin mình lại nhắm trúng tiểu thịt tươi của Kim Taehyung!

Dẹp bỏ mọi chuyện sang một bên , cậu ta liếc nhìn những kiện đồ Kim Taehyung nhờ người chuyển lên phòng mình , trông có vẻ khá thô nhưng đường đường là PF R&K kiêm con trai của ông lớn ngành bất động sản , cậu ta tin chắc không thể đánh giá vẻ bề ngoài của món quà được.

Jae Yoon lật mền ra , đứng dậy đi về phía đó , lấy con dao găm ( cậu ta chuyên dùng khui những kiện hàng ) trong hộc tủ , rạch bỏ mấy lớp băng keo bao bọc xung quanh , hồi hộp mở nó ra. Quả nhiên , quà từ Kim Taehyung không thể đánh giá thấp được!

.

Thức dậy với một cái đầu đau như búa bổ cùng với chiếc mũi ửng đỏ , cậu đoán mình đã bệnh dù dầm mưa cách đây cũng đã hai ngày rồi. Jungkook trong bồ quần áo rộng thùng thình mà hắn mua cho ôm đầu đi xuống lầu , Taehyung đang trong bếp làm thức ăn và cậu còn để ý có vài vali đã được đóng gọn gàng ở ngay phòng khách.

" Anh công tác hửm?" Jungkook tựa đầu mình vào lưng Kim Taehyung. Có lẽ hắn đang làm súp gà , mùi hạt sen thơm lừng bốc nên làm chiếc mũi bị nghẹt có chút dễ chịu hẳn.

" Tầm hai tuần."

" Taehyung...em muốn ôm..." Thực ra , ngày thi đấu đã cận kề , mỗi thành viên trong đội bóng sẽ nhận được vài tấm vé cho người thân , cậu định sẽ đưa Taehyung nhưng một tuần thì có lẽ sẽ không kịp , đành đưa TaeMin và đám bạn của nó vậy.

Nghe cậu nói vậy thực có chút bất ngờ , lại vui vẻ tắt bếp rồi bế cậu như em bé lên người , một tay bệ mông Jungkook cho cậu tựa vào lòng , tay còn lại vẫn thoăn thoắt múc hai bát súp gà đặt lên bàn. Chợt hắn khựng người lại , bỏ chiếc vá lớn xuống rồi đưa tay lên trán Jungkook , hắn nhíu mày :" Em đã dầm mưa sao?"

Vkook-DUNK and BLOCKNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ