Vài tiếng trước." Của mấy đứa đây , hết chỗ này thì sẽ được 10 ngàn won mỗi đứa!" Chị gái đưa cho cậu và TaeMin mỗi người một xấp tờ quảng cáo gà rán bắt mắt. Kim TaeMin nhận lấy rồi rời đi nhưng người còn lại thì không. Jungkook đang bị thu hút bởi bộ đồ con ếch xanh to lớn ở đằng sau chị chủ , ngỏ ý :" Cho em mượn nó được không ạ?"
" À , được chứ! Nhưng mà nóng lắm nhé!"
" Không sao ạ , em cảm ơn!" Jungkook cúi đầu rồi chạy đi. Nhìn bộ đồ trong tay có chút háo hức. Cậu bỏ qua bề ngoài bản thân chăm chút từng ngày , chấp nhận mồ hôi nhễ nhại để trải nghiệm cảm giác khó khăn mà nghề này mang lại.
Jungkook chạy ra khoe với TaeMin đang đứng đợi ngoài cửa , cậu khoái chí vỗ vỗ cái bụng mập của con ếch, cười :" Đi thôi , sao đứng đơ vậy?"
" Tiền bối, khuôn mặt là thứ duy nhất giúp phát nhanh đó." TaeMin khó hiểu , tại sao cha sinh mẹ đẻ cho cái khuôn mặt đẹp mà tiền bối lại dấu nó đi vậy?
" Nói nhiều quá. Bây giờ anh đi phát ở công viên , em phát xong thì về trước đi không cần đợi anh!" Phát hết đống này chắc cũng đã tới trưa, chờ nhau nữa thì sẽ rất nắng nên cậu bảo TaeMin có gì cứ về trước.
Cả hai chia tay nhau trước cửa tiệm gà rán rồi mỗi người rẽ một hướng. Vì là cuối tuần nên công viên cũng đông đúc hơn thường ngày. Jungkook chưa từng trải nghiệm việc này nên có chút khó khăn ban đầu. Có mấy em nhỏ chạy lại xin chụp hình Jungkook cũng tranh thủ đưa mấy em vài tờ. Cậu nhận ra phải chủ động phát chứ không thể đứng im phẫy phẫy như phim được. Đã gần trưa và nhiệt độ trong bộ đồ đã dần nóng hơn rồi.
" Phù , mệt chết mất!"
Cuối cùng phát cũng hết , cậu vui vẻ tháo chiếc mũ ếch ra, ngồi xuống bằng ghế nghỉ ngơi một xíu rồi mới về nhận lương. Chắc hẳn bây giờ TaeMin cũng đã phát xong và đã về trước. Cũng phải cảm ơn thằng bé một tiếng.
Jeon Jungkook đăm chiêu nhìn về phía trước, cậu thấy có một bóng lưng vừa quen vừa lạ. Cô gái với mái tóc vàng dài thướt tha ấy , hình như là Lim Soo Ah. Còn người đàn ông vừa chạy lại phía chị ấy với khuôn mặt lo lắng không phải là Kim Taehyung sao?
Hắn đang ngồi trước mặt chị và còn chạm tay lên tóc chị ấy. Dù không muốn nghĩ lệch đi thì não cậu đang bắt buộc cậu phải suy nghĩ tới điều đó.Hay chỉ là cậu nhìn nhầm đi. Nhưng đó cũng chính là chiếc áo sơ mi và quần tây đích thân Jeon Jungkook cậu ủi cho hắn. Jungkook ngăn bản thân không suy nghĩ đến việc tại sao hai người ấy lại đi với nhau nhưng nước mắt cậu đã trực trào sắp rơi rồi.
Chị Soo Ah thân với anh Taehyung mà , lần trước chắc nghe tin chị ấy về nước nên anh ấy tới nhà thăm thôi! Không được suy nghĩ lung tung Jungkook à...
Vậy tại sao tim cậu quặn thắt lại khi tự an ủi bản thân thế này?
Jungkook ngửa đầu lên trời , muốn cho nước mắt chảy ngược vào trong. Nếu khóc ở đây mấy em nhỏ sẽ cười cậu mất. Jungkook đội lại chiếc nón ếch vào đầu rồi quay lại chỗ ban sáng nhận lương , trả lại bộ đồ ,cậu cúi chào chị chủ rồi ra về.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vkook-DUNK and BLOCK
Fanfiction" Anh kia , anh có chắc là mắt mình ổn không? Bọn tôi được sử dụng sân này buổi sáng . Hay tên bọn tôi chói loá quá nên mắt anh không tiếp thu nổi?" ______ " Cậu còn có thể bất lịch sự tới mức nào?" Khi hẹn gặp và tặng người ta phát đấm sao? " Vì c...