#32

514 47 3
                                    




Vừa hết tháng 2, Phạm Thiên hoàn thành xong công việc Osaka, liền sắp xếp mà bay ngay về Tokyo hoa lệ.

Dù đã hết mực nói rằng em hiện tại không cảm thấy có một chút nào nguy hiểm, tuy nhiên Sano Manjiro vẫn nhàn nhã ngồi trên cái ghế xoay màu đen tuyền, đề nghị rằng em vẫn nên tạm thời ở dưới sự bảo hộ của Phạm Thiên.

Dù có hơi bực bực đấy, nhưng nhìn lại hai cái tên vệ sĩ cao nhòng nhòng, mặt mày hung tợn bên cạnh gã trai, em đành ngậm ngùi mà đồng ý.

—Đây chỉ có thể đấm được cái anh Kokonoi nhìn ốm ốm đó thôi, còn hàng này ai chơi lại??

Lại nói, Kokonoi Hajime sau khi tỉ thí võ thuật xong thì liền bị mẻ gần như một phần hai của chiếc răng.

Y dường như liệt luôn cả cơ mặt, lúc nào cũng lầm lầm lì lì, chỉ biết bày tỏ cảm xúc bằng ánh mắt, miệng ngậm chặt, cũng không có ăn uống cùng mọi người như mọi khi nữa.

Nhưng cuối cùng thì chuyện này cũng lộ ra.

May mắn là không ai biết được chuyện y đã vô tình ngã vào nắm đấm của Haruka, mà hình như y cũng giấu nhẹm đi chuyện này.

Cả Phạm Thiên già trẻ lớn bé như hùa vào mà cười cợt tên trai lắm tiền tội nghiệp, đặc biệt là cặp anh em nào đó. Hajime vừa đau, vừa tủi, vừa tiếc đứt ruột khi phải bỏ ra một khoảng không nhỏ để làm lại một chiếc răng mới- mà theo như y nói thì là bằng trên dưới 100 đĩa vịt quay Bắc Kinh, thành ra suốt ngày liếc liếc em với cái nhìn ai oán.

Giận thì nhiều mà quyền thì ít, y trút toàn bộ công việc tháng này cho mấy người còn lại, xách vali mà đi "du lịch", lí do là đi cầu nguyện cho cái răng mà mấy người từng cười chê xua đuổi ra đi được thanh thản.

Cả đám phát điên, mặt mũi người nào người nấy phờ phạc hẳn ra. Đến Mikey thường ngày chỉ có việc cố đi ngủ sau đó ngồi dậy ăn bánh uống nước, giờ đây cũng phải xách mông lên mà đi làm việc... dù số lượng có không bằng người khác.

Rindou ngày ngày bỏ ra được một chút thời gian ra đi chơi thì đều trốn đến tìm em tâm sự tuổi hồng. Âu cũng là vì anh gã dạo này do không được ngủ đủ, thần kinh mỏi mệt, tâm sinh lí thay đổi, thành ra cáu bẳn suốt ngày, khiến Rindou run vô cùng.

Hôm nay cư nhiên cũng là một ngày như thế.

Thời gian buổi chiều tối trong một ngày thoáng đãng, tiết trời đã bắt đầu chuyển sang xuân, mang cái hương vị se se lạnh ngọt ngọt bùi bùi.

Trong một quán coffee ở một khu trung tâm Bunkyo.

Thanh niên dáng hình cao ráo, giương mặt được che đi bằng khẩu trang, mặc trên mình chiếc áo cổ lọ màu xám lông chuột, bên dưới bận một chiếc quần jean xanh bạc cứng cáp, mái tóc tím xanh xen kẽ dài chấm vai kiểu cách nay được búi thành một củ tỏi nhỏ nhắn trên đầu.

Người đàn ông không vội gọi đồ uống, gã chọn một chỗ ngồi ở một bàn đôi ngay góc cửa sổ. Chỗ ngồi không quá nổi bật, thậm chí có phần hơi khuất, nhưng gã vẫn cứ là tâm điểm của bao sự chú ý.

"Này, người kia trông phong độ thật đó nha."

"Phải đấy, dù không thấy mặt nhưng dáng dấp trông rất được."

| Chết mòn |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ