•
•
•Kakuchou's pov.
Tôi biết, chắc chẳn sẽ kì cục lắm nếu một thằng cha tội phạm giết người như ngoé lại đi sợ sệt một đứa du học sinh bình thường.
Đương nhiên, chuyện này đến tôi còn khó tin chứ nói mẹ gì là người ngoài.
Tiếc là nó lại xảy ra thật.
Với chính tôi.
...
Nói không ngoa chứ thời gian đầu, tôi khá ấn tượng về em.
Căn bản vì em xinh đúng gu tôi, hoặc tôi có thiện cảm với em vì em có một nửa dòng máu là người ngoại quốc, giống Izana, hẳn vậy.
Ngày bé ở cô nhi viện, tôi hiển nhiên rất thích nhìn những nữ sinh có vẻ ngoài xinh xắn, ăn mặc mượt mà, sạch sẽ. Chẳng may thế nào nhìn em lại có đúng cái vibe như thế, dù là sinh viên đi nữa.
Anh em Haitani bảo đó là gu của những nam sinh và còn trêu chọc rằng tôi rất quê mùa.
Ừ, nếu có thời gian thì tôi cũng sẽ ăn chơi như chúng nó, cái loại khốn kiếp.
Haitani Ran là thằng đã cho tôi biết về em, cho tôi biết luôn rằng Haruka là bạn gái của Sanzu Haruchiyo.
Một phần trong tôi ghen tị, nhưng đa phần đều là tiếc cho em.
Làm sao một tên điên như thế lại có thể nhận được cái hương vị ngọt bùi từ một người con gái?
Haruka xinh xắn, nhỏ như con sóc, và... mẹ kiếp, No.2 của Phạm Thiên là loại gì thì không ai là không biết.
Ngày nào cũng thấy hắn xà nẹo xà nẹo với một cô khác nhau, nhiều đến mức đã có lúc tôi nghĩ rằng, phải chăng em có bị ép buộc gì khi quen thằng điên này không?
Chưa bao giờ, hoặc do xung quanh tôi, kể cả chính tôi, không có tên nào là có một cô bạn gái chính thức. Điều này làm trong tôi thấy hơi kì lạ, nhưng lại nhanh chóng dẹp sang một bên vì khối lượng công việc bị dồn vào nhiều vô kể.
Bẵng đi một thời gian, tôi đã chính thức gặp mặt Marriott Grace Haruka.
Cái lần ấy... mẹ kiếp, càng nói càng không muốn nghĩ tới.
Em từ một con sóc nhỏ, bỗng chốc lại trở thành một đứa nhóc xù lông lên vì chịu vài điều ấm ức.
Em cố giữ bản thân không được khóc trước mặt một người lạ là tôi, và em đã không thành công. Có bị mù cũng nhận ra được rằng, nguyên nhân khiến đôi mắt của em đỏ hoe chính là gã bạn trai tồi tệ kia.
Cái lần kinh hoàng ấy đã khiến em trở nên thật đặc biệt.
Ừ... vì làm đ*o gì có đứa con gái nào lại làm ra cái hành động như thế? Kì lạ vãi cả c*t!
Rồi em bị bắt cóc.
Ừ.
Bắt cmn cóc.
Tôi không được đi tìm em, vì cả công việc Haitani Ran, Sanzu Haruchiyo và Akashi Takeomi trong 3 ngày trời đều do một mình tôi gánh vác.
Và thực ra cũng là vì tôi không có quyền đi tìm em nữa.
Đối với tôi, Haruka khá đặc biệt, còn Haruka chỉ cần nhớ cái mặt tôi thì có vẻ đã là một điều kì diệu của tạo hoá rồi.