hai.

303 23 0
                                    


em đang ra đây.

Chuyện là Jisoo đã đến trước cửa nhà đợi khoảng 10 phút rồi, Jeonghan chuẩn bị gì mà lâu thế nhỉ?

Tua lại khoảng hơn 2 tiếng trước, cậu đã dọn sẵn bàn, mua đồ về đầy đủ rồi, nhưng nấu ăn khó quá đi, cậu chật vật mãi mới được xong được một món, rồi lại chạy qua chạy lại, sửa soạn các kiểu, sạch sẽ thơm tho hết rồi thì lại có vấn đề phát sinh.
Vì mải mê chải chuốt quá cậu đã làm cháy bánh nướng mà bữa trước anh chỉ cậu làm, hết nguyên liệu nên lại phải tất bật làm lại từ đầu nên mới phải để Jisoo đợi ở ngoài như vậy đây.

anh đến sớm thế!

giờ mà sớm gì nữa hả em, gần 7 giờ rồi.

Đúng giờ ăn tối, Jeonghan dẫn anh vào nhà, căn nhà có chút bé nhưng đồ không nhiều nên trông cũng rộng, có phòng bếp, phòng ngủ, nhìn chung là tiện nghi lắm. Jeonghan bảo nhà này không phải của cậu, là nhà của họ hàng, họ cho cậu ở đây sau khi chiếm dụng hết đất khi ba mẹ mất, cậu không thể làm gì được vì lúc đó còn quá bé, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tức trong lòng. Jisoo đi theo Jeonghan ra sau nhà, có một khoảng sân trống, đã được dọn sạch sẽ, gió ngoài này thổi mát rượi, đèn thắp không quá sáng cũng không tối, nghĩ có vẻ sẽ là một buổi tối vui vẻ no say đây.

Jeonghan để Jisoo ở ngoài rồi chạy vào nhà, bưng từng món ăn lên bàn, không quá nhiều món nhưng chắc chắn đủ no, cậu nói rằng còn một món bí mật chưa thể bật mí, úp úp mở mở khiến anh tò mò. Jisoo cũng góp vui, trên đường đến đây anh đã mua vài chai soju, một chút mồi nữa.

anh định sẽ uống một mình sao?

em không muốn uống sao? à em còn là học sinh mà nhỉ, anh xin lỗi... hì hì.

cười cái gì chứ, em uống được nhé, chỉ sợ anh say quá quên mất lối về thôi.

Jeonghan giận dỗi rồi quay mặt đi, mặc anh cười ngặt nghẽo, cứ cười đi, rồi tui xem anh còn cười được nữa không. Jisoo thấy vậy liền nịnh em một chút, khen đồ ăn cậu nấu ngon, không bằng anh, nhưng ăn vẫn ổn, vẫn dịu. Chê thì chê nhưng ăn thì vẫn ăn rất nhiệt tình, Jisoo đã hơi men tí rồi, anh bắt đầu nói vu vơ gì đó. Jeonghan không phải là không uống được soju, tửu lượng cậu tốt là đằng khác, chỉ sợ lỡ cồn ngấm lại nói lung tung trước mặt anh thì kì nên chỉ nhấp môi vài ly.

Mặt Jisoo bây giờ không khác gì quả cả chua, anh cứ lảo đảo, gục xuống bàn rồi lại ngẩng lên xin lỗi, Jeonghan thấy tình hình bây giờ là không ổn, một là cậu đưa anh về, nhưng mà gần mười một giờ đêm rồi, hai là, cho anh ngủ lại nhà một đêm, chứ để anh về một mình cứ sợ anh ngã xuống ruộng ấy. Thôi thì, đi đêm lắm có ngày gặp ma, cho anh ngủ lại một bữa cho nó ấm cúng, thắm tình anh em.

Cậu để Hong Jisoo đang hát lí nhí ngoài vườn, chạy vào nhà, soạn sẵn một tấm nệm, gối chăn đầy đủ khỏi lo lạnh giá bao trùm, rồi lại đi ra ngoài, vác một thân hình to hơn cậu một xíu vào trong.

nặng quá, anh nhấc chân lên đi vấp vào thềm bây giờ...

Jeonghan phải đỡ anh chứ, sao lại để anh ngã được....

| Jihan | Bánh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ