Wooje từ lúc ngắm nghía phòng trưng bày xong thì tâm trạng trở nên lặng trĩu. Em không buồn nhưng cũng chẳng vui cho nổi. Nó lững lờ, bấp bênh giữa cả hai. Mắt em phủ một tầng sương. Thân xác em nơi đây nhưng tâm trí thì cứ loanh quanh không rời cây phong và bức họa 'Nắng'.
Chẳng biết vì đâu, em cứ cảm thấy giữa mình và anh, hình như đã bỏ lỡ gì. Và em cứ chắc nịnh rằng anh và 'Nắng' có mối liên quan. Tim em như bị giày xéo. Bởi chính em."Chớp về rồi hả mày. Nãy anh họa sĩ có tới mà đi mất rồi"
"Này?? Chớp ơi??"
"Wooje!! Choi Wooje!!""Ơ? Dạ? Anh gọi em hả?"
"Không, tao gọi con tao á"
Treo nụ cười trên môi, em xuề xòa cho qua chuyện. Ánh mắt của cún cứ dò xét em như thế càng làm em chột dạ. Em không muốn đối diện với ánh nhìn ấy, nhất vào lúc cảm xúc như tơ vò rối ren bây giờ.
"Thế chuyện thiết kế bìa sao rồi ạ?"
"Nãy anh ta có xem ý tưởng mày vẽ trong sổ rồi"
"Vậy là được rồi ý ạ? Anh họa sĩ tên gì ấy hai anh??"
"Nó bảo như thế là được rồi. Thằng ấy là Oner, thằng giỏi nhất anh quen đấy"
"Công nhận là anh ý giỏi thật"
"Mày biết anh họa sĩ ấy hả?"
"Không, em vừa xem được mấy bức của Oner vẽ. Đẹp lắm"
Thật sự, em có hơi sững lại một nhịp khi nghe đến cái tên ấy. Chính tranh của anh khiến tim em mãi không chịu yên, làm nó loạn xạ liên hồi. Tiếc thật, nếu em về sớm hơn một chút, hay thậm chí là không rời đi thì có lẽ em đã không mang trong mình nỗi suy tư này.
'Nếu em bước đi thật nhanh, người em thương có lẽ đã kề cạnh'
Hừ! U Chê phải vùng dậy. Em mà chịu để cho tim réo cơn đau á, không có đâu. Bé Chớp này sẽ tự mình tìm ra chân lý!!
"Minhyeong, em xin inf anh họa sĩ"
"Wtf?? Mày mà cũng có lúc đi xin inf người ta cơ??"
"Cún đừng có nghĩ linh tinh. Em lấy để tiện trao đổi thôi"
"Chắc tao lạ mày lắm á ông giời con"
"Ô kìa, cún phải tin em chứ"
Đúng là cún của em, cái gì cũng đoán ra được. Hết cả hồn hông đó.
Em giữ cho mình nét mắt bình tĩnh nhất có thể, gõ phím tìm kiếm Instagram của anh ta theo lời Minhyeong. Hóa ra anh tên thật là Moon Hyeonjoon. Tên hay thật. Có lẽ tên người con trai kia cũng hay như thế. Wooje đinh ninh như thế, chẳng vì lí do gì. Em tự thấy em lạ nữa mà.
Minseok ngồi đối diện em, cậu nhìn chằm chằm vào đứa em bé bỏng đang nắm chặt ngón tay khi nhìn điện thoại. Chắc chắn thằng bé đang giấu đi điều gì đó ở sau lưng. Nhưng trông nó cứ cười khờ khi hỏi đến làm cậu cũng không muốn gặng hỏi. Thôi thì để lúc khác, đợi nó mở lời hoặc cậu sẽ cố moi lưỡi nó sau.
Thêm một lúc, khi đã nói hết chuyện từ trên trời đến dưới biển, lúc này Wooje đã khôi phục thanh cảm xúc vui vẻ. Em duỗi lưng, tạm biệt hai người quấn quýt trước mặt rồi ra về.