Bé nhỏ #2

609 36 3
                                    

Trong căn nhà ở trung tâm thành phố, dù đã vào canh giờ đêm khuya nhưng dường như ngồi nhà này sống tách biệt với múi giờ thế giới, vẫn nhộn nhịp tiếng trẻ con khóc như giấc ban ngày, mỗi lúc một tợn.

Thanh Pháp vừa tắt máy xe thì từ trong nhà liền lao ra một bóng hình một lớn một nhỏ vồ lấy em, suýt thì đứng không vững.

Bóng hình lớn là Tuấn Duy, vô cùng ấm ức khóc đến thần trí không rõ ràng, nói câu được câu chăng, còn lại toàn bộ quá trình đều ôm em khóc đến mệt lả cả người đi. Đại loại vấn đề là anh ta ở nhà chăm con, nhưng con không nghe lời, ngược lại còn nạt anh ta. Thân làm bố lần đầu tiên, Tuấn Duy không những gầy dựng được tiếng nói, trớ trêu thế nào lại bị thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia doạ cho khóc tức tưởi.

Còn bóng hình nhỏ kia là Tuấn Thanh, đứa nhỏ được cả hai nhận nuôi. Đứa nhỏ này dù không cùng huyết thống với cả hai, nhưng nếu chỉ nhìn sơ qua, hẳn ai cũng nghĩ là con ruột. Bởi lẽ thằng bé như từ một khuôn đúc ra với Tuấn Duy, chỉ khác ở chỗ thằng bé có một chiếc đồng tiền sâu hoắm bên má phải. Đứa bé nhìn thấy Thanh Pháp liền kiễng chân đu lên đầu gối em khóc, khóc mệt rồi thì nằm luôn ra đất nấc.

- B-Bố .. Bố bắt nạt con !!
- Bo quát anh !!

Thanh Pháp ôm đầu thở dài, dở khóc dở cười gọi lớn vào nhà.

- Bông ơi, Bông đâu rồi ?

Lững thững trong nhà bước ra một bóng hình nữa, lăm lăm trong tay là bình sữa còn đang dở dang. Đứa bé ấy là Thanh Phương, bé út, là con gái rượu của Tuấn Duy và Thanh Pháp.

- B-Ba Chiều .. Ba Chiều bế em.

Bé gái chập chững bước được bước không dang tay đòi bế, giọng ngọng líu cả lưỡi lại khiến em liền mềm ánh mắt bước đến bế bé lên.

- Bông ở nhà có ngoan không ?
- Dạ ngoan.
- Sao anh Bo khóc ? Sao bố Duy khóc ?

Ở nhà em chỉ tin duy nhất mỗi đứa út trong nhà, nên vừa thấy bé đã vội hỏi ngay.

- A-Anh hai .. Anh hai hong chiệu để bố tắm cho. Bố la anh hai, anh hai cũng la bố. Bố thóc .. anh hai cũng thóc.

Thanh Pháp ngồi xổm xuống thả bé Thanh Phương xuống đất, nghiêm mặt nhìn sang Tuấn Thanh.

- Bo, Bo xin lỗi bố nào.
- Ba .. Ba ..
- Ba dạy Bo làm sai thì phải làm sao ?
- Thì phải xin lỗi ạ. Bố ơi, Bo xin lỗi bố ạ.

Em hài lòng nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn xin lỗi, lại đánh mắt về phía tên to xác còn đang núp sau lưng mình nấc.

- B-Bố cũng xin lỗi Bo, bố không lớn tiếng với Bo nữa.

Hai cha con không hẹn mà gặp chạm ánh mắt, ngay lập tức liền sà vào nhau ôm khóc oà lên. Em cùng bé Thanh Phương thở dài ngao ngán.

- Bây giờ Bông dẫn anh Bo lên phòng trước nhé, lát ba lên ba tắm cho anh.
- Dạ ba Chiều.
- Bông ngoan, Bông thơm thơm ba nào.
- Chơm chơm ba.

"Moaz"

- Bông thơm thơm bố nữa.

Tuấn Duy đang khóc hăng bỗng thấy vạt áo bị giật nhẹ, hoang mang quay sang nhìn liền nhận được một nụ hôn toàn là nước bọt mùi sữa in lên má mình.

[Ogenus x Pháp Kiều] Rời rạc (Tản mạn pt.2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ