Chiều hôm đó, đồng chí Thành An được chỉ huy Tuấn Tài đặc cách cho ngồi trong phòng nghỉ ngơi, vì có ra ngoài cũng không tập huấn được gì.
Như thế cũng may mắn quá, Thành An ngủ một giấc đến tận giờ ăn tối. Các đồng chí chung phòng đã đi hết, còn mỗi Thành An nằm trên giường lộ rõ vẻ lười nhát, bên cạnh hình như còn có bóng dáng ai đó định rủ đi ăn chung. Tính không ra ăn mà ngủ luôn thì nghe cái giọng như kiểu trách móc hay kiểu dọa nạt trẻ con của ai đó:
- Đồng chí Thành An không ra ăn tối chung với mọi người thì sáng mai cũng không được ăn đâu đấy nhé. Với cả, đêm ở đây cũng không mấy dễ thương lãng mạn mấy đâu. Ăn để có sức tối lỡ có gặp ai thì chạy cho lẹ chứ
- Dạ dạ em đi ăn, chỉ huy đừng hù thế em sợ thật
- Xưng h..
- Tôi đi ăn ngay đây ạ
Không đợi chỉ huy nhắc hết câu, đi ngay cho lành.
- Chỉ huy ơi
- Tôi nghe?
- Chân của tôi, đi không được
- Sao thế? Cần tôi giúp không đấy?
- Tôi không biết, nhưng mà chân tôi đau quá. Tôi nhấc ra khỏi giường còn không được đây ạ
- Tôi động vào đây đau không?
- Đau
- Hiểu rồi, khi nãy đi vào đây bị trật chân lúc nào không biết chứ gì. Cứ chăm chăm vào vết thương trên mặt mà không thấy nhói chân luôn sao? Đợi tí tôi nắn chân lại cho. Có đau thì cứ nắm lấy vai áo tôi, hét hay thậm chí là cào cấu gì cũng được nhé
Nói xong, Tuấn Tài bắt đầu quá trình nắn lại chân cho Thành An. Dù đã rất cố gắng làm nhẹ nhàng nhất có thể nhưng mà Thành An vẫn cảm thấy rất đau, đau đến chết. Lúc đầu còn định một mình nghiến răng chịu đau vì không muốn làm phiền chỉ huy. Nhưng sau cùng, đau quá nên vẫn phải hét. Cơn đau chưa kịp dịu lại tí nào thì anh chỉ huy đã nắn thẳng tay, để Thành An la oai oái lên rồi bấu chặt vào vai chỉ huy.
Nhưng mà, dịp này mới nhìn rõ mẳ chỉ huy Tuấn Tài này, đẹp thật, góc cạnh cạnh thật. Mũi sắc lẹm luôn ấy.
Mãi nhìn chỉ huy mà quên mất chân đang đau, lớ ngớ một cái liền bị nắn chân đột ngột, đau không nói nên lời, chỉ nắm chặt lấy vai của chỉ huy.
Thấy đồng chí mới này nắm vai chặt quá nên mới nói vài câu an ủi:
- An đau quá thì cứ vịn vai anh chắc vào, thậm chí cấu in móng tay vào vai anh cũng được, anh không sao đâu. An chịu đau đợi một tí nữa thôi, anh nắn chân cho An rồi xong mình ra ăn tối nha
- Nhưng mà em đau quá chỉ huy ơi. Em khóc mất
- Được rồi được rồi, An đừng khóc như thế chứ, mình sống vì Tổ Quốc, mấy việc cỏn con này không sao nhé. An đợi anh ít phút nữa thôi, chịu đau xíu nữa thôi nha
Khoan, mãi thút thít khóc vì đau nên tới bây giờ Thành An mới nhận ra. Ông nội chỉ huy này xưng "anh" với lại tên An à?
![](https://img.wattpad.com/cover/354093315-288-k183495.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Isaac x Negav] Love n War
Fanfiction14/10/23, N-sao á trời ơi, fic kia chưa xong mà tôi ham hố qua fic này. Hy vọng mọi người vẫn support nhée. Từ người tiên phong viết về 2 ảnh mà giờ quá trời người viết òi. Cái cảm giác nó lạ lạ sao á 💆🏻♀️