Chương 23 : Tôi Giúp Chị

1K 36 3
                                    

Hành lang yên tĩnh không tiếng động, ánh đèn chiếu lên khiến khuôn mặt phát sáng, đột nhiên Becky dừng bước, cho rằng bản thân nghe nhầm, ngây ra rất lâu mới bình tĩnh lại.

Lúc này không có quá nhiều thích thú, cô ngẩng đầu nhìn về cánh cửa phòng 901, nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cũng không hỏi, xoay chuyển bước chân đỡ người đi về phía nhà mình.

Tới trước cửa, cô buông một tay lấy chìa khóa trong túi xách, không để ý người bên cạnh không đứng vững loạng choạng một cái, suýt chút nữa ngã ra, Becky vội vàng co chặt cánh tay ôm lấy Freen, giữ người vững vàng, cả hai dính chặt lấy nhau.

Trên người Freen mang theo mùi rượu rất nặng, hơi thở thở ra cũng nóng nực, cô ấy quấn lấy vai Becky như con Koala, mềm nhũn không xương, mí mắt hé mở, đôi môi khẽ hé ra, mượn ánh sáng trên hành lang, có thể nhìn rõ đôi môi ấy hiện ra mấy vết nứt vì khô khốc.

Becky nhíu mày, bàn tay loạn xạ lục tìm trong túi xách, cuối cùng tìm được chìa khóa, nhanh nhẹn mở cửa.

Vào nhà, bật đèn.

"Chậm chút, đừng cởi giày vội."

Becky đỡ lấy Freen tới bên sô-pha, động tác cẩn thận nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống, trọng lượng trên vai đột nhiên nhẹ đi, cả người thoải mái nhẹ nhõm, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày giúp Freen, mang giày ra giá trước cửa, cầm đôi dép lê chuẩn bị riêng cho Freen, xỏ lên cho cô ấy.

Ban đêm nhiệt độ thấp, trong nhà có chút lạnh, Freen dựa ngồi lên sô-pha, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cảnh vật trước mặt liên tục quay vòng, không có cảm giác cân bằng, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, cô ấy nhìn thấy Becky cầm cây lau nhà bọt biển tới, lau sạch sẽ những chỗ ban nãy giẫm giày lên, lo lắng nhìn về bên này một cái, sau đó vào nhà bếp.

Cảm giác thiêu đốt trong dạ dày, lan tràn tới yết hầu, cơ thể cũng nóng nực không thôi, Freen khó chịu, nhíu chặt mày, không ngừng đưa tay kéo cổ áo xuống.

Becky đang trong bếp đun nước.

Bên tay là một ly thủy tinh cách nhiệt, đổ hai thìa mật ong vào trong, đợi nước sôi đổ vào nửa cốc, sau đó pha thêm một ít nước lạnh, khuấy đều, nhiệt độ ấm nóng vừa vặn. Cô bưng ly nước ra ngoài, ngồi xuống bên Freen, khẽ nói:

"Uống chút nước mật ong đi, sẽ dễ chịu hơn chút."

Ly nước đưa tới, Freen không còn sức lực nhấc mí mắt, đưa tay nắm lấy, Becky sợ Freen không cầm chắc, một tay đỡ dưới đáy ly, nhìn cô ấy chầm chậm uống nước.

"Cảm ơn..."

Uống xong, Freen há miệng thở dốc, lại nhắm mắt lại, ngửa cổ ra sau dựa vào thành sô-pha, cả khuôn mặt đỏ như chảy máu, màu đỏ ma mị khác thường lan tràn từ trán tới vành tai, dưới ánh đèn bật lên mấy phần phong thái mê hoặc, giống như những cảm xúc chưa tản đi sau cuộc vui.

[BeckyFreen] Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh [Cover]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ