Phiên ngoại Halloween

570 11 0
                                    

- A Nham này, anh có muốn nghe em kể câu chuyện kinh dị Halloween không?

- Không không không! Anh không muốn nghe nữa!

Cố Nham bịt tai lắc đầu, lùi về phía sau.

- Không được, em muốn kể!

- Anh đã nghe 3 năm rồi, anh cũng đã khắc ghi tội lỗi của mình rồi mà.

- Anh phải nghe để không bao giờ dám nặng lời với em nữa!

Halloween 4 năm trước, Y Sinh vẫn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh, anh đã ngồi nghe y kể lại toàn bộ một lượt từ đầu khi y bị bắt đưa đến căn biệt thự đó. Sau đó thì không chỉ một mình y khóc vì thoải mái sau khi trút bỏ toàn bộ tâm sự, Cố Nham cũng khóc vì hối hận.

"Sau đó cứ mỗi dịp Halloween là em ấy lại kể chuyện này, đúng là một chuỗi kí ức kinh dị mà. Cũng may là bây giờ em ấy chỉ xem đây là một câu chuyện, lại còn học được cách dùng câu chuyện này uy hiếp mình không được phép nặng lời với em ấy." - Cố Nham cười mỉm.

Anh chụp lấy tay Y Sinh, đè y xuống xuống sofa hôn lấy hôn để nhằm chặn miệng y:

- Toàn bộ đều nghe bé Nho của anh cả, em nói Đông anh không dám đi Tây, sao nỡ nặng lời với em chứ?

- Anh... lưu manh... - Y ngượng ngùng đỏ mặt.

Cố Nham nhìn y đang ở phía dưới, gương mặt ngượng ngùng đỏ lên, ánh mắt vẫn còn đang chìm đắm, bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt.

- Cha cha và papa lại chơi một mình rồi, Di nhi cũng muốn chơi.

- Hi nhi cũng muốn.

Hai quả bí ngô tròn quay cố gắng leo lên sofa, có lẽ bởi vì chân ngắn quá nên không thể leo lên được.

Cũng đúng thôi, mục đích của Cố Nham khi mua sofa cao là vì không muốn bị bọn chúng làm phiền mà.

Hai quả bí ngô ú nụ này lần lượt là: Cố Cẩn Di là anh và Cố Cẩn Hi là em, và Cẩn Hi là con của Trần Minh.

Chúng rất bám người, nhất là bám papa của chúng, nên khi chúng được đầy năm là anh đã cho chúng ở một căn nhà riêng biệt trong khuôn viên, mời gia sư và bảo mẫu chăm cho chúng, tránh cho y chăm chúng bị mệt, còn được dành thời gian riêng với y.

Nhưng anh không ngờ được một điều là sau khi tống được hai đứa nó đi, thì y cũng qua với chúng nó. Anh đành phải đi năn nỉ cả 3 người về.

- Sao cha cha và papa không thay đồ? Cha cha và papa không muốn lấy kẹo sao?

- Có chứ, papa thích nhất là kẹo đó, papa và cha sẽ thay đồ liền.

Một lúc sau, Y Sinh với lớp da zombie màu xanh, khuôn mặt đầy sẹo bước ra, bộ dáng lắc lư dọa hai đứa nhỏ trốn ở sau ghế mà run rẩy, sau đó lại đến Cố Nham cả người cuốn đầy dây băng trắng lẳng lặng bước đến phía sau, thổi vào sau tai hai quả bí ngô.

- Oaaaaaa!!!!!!!!

Hai quả bí ngô ôm nhau khóc lớn, Y Sinh và Cố Nham thì ôm bụng cười.

Chợt Cố Nham nhớ ra bản thân thân phận nhạy cảm, phải là một người cha biết thông cảm, nên chạy lại dỗ dành chúng. Nhưng anh càng đến chúng càng chạy, càng chạy chúng càng khóc lớn hơn. Hai đứa nhỏ đáng thương đứng dựa vào cửa mà khóc, vì chúng không thể với tới tay nắm cửa để mở cửa ra.

[Đam mỹ, H, SM, Ngược] Như Cánh Hoa RơiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ