Chương 120

717 30 2
                                    

Sau khi ăn tối với y xong thì Dương Ngọc vẫn về ở căn nhà đó, nghe cậu ấy nói những ngày này Trần Minh đều không về nhà nên cậu ở tạm. Mai cậu sẽ đi xem nhà rồi chuyển qua luôn.

Y Sinh ôm hai đứa nhóc đến khi chúng ngủ rồi thì mới thả chúng xuống. Cố Nham chỉ chờ có thế liền nhào lên giành lấy cái ôm của y, cả hai cùng nằm trên giường đùa giỡn nhau, anh ta cứ cù lét làm y không nhịn cười nổi.

Rồi bỗng nhiên Cố Nham dừng lại, ôm chặt lấy y, anh nhớ đến lời của Mặc Xuyên nói: "Theo ý muốn của A Sinh, tôi đã cắt bỏ phần tử cung thứ hai chưa hoàn thiện mà tôi đã tìm thấy (Chương 37). Em ấy nói khi có vật lạ muốn xâm nhập vào sẽ cảm thấy rất đau, tôi nghĩ là do nơi này không thể co dãn được. Sau này nếu muốn quan hệ, cậu nên mở rộng trước cho em ấy, và chú ý rằng nơi đó đã bị cắt bỏ rồi, không thể cưỡng chế tiến vào. Vả lại, đứa bé của tiểu Minh là được nuôi dưỡng ở nơi đó nên có thể sẽ có vài biến chứng. Tuy hiện giờ ổn định nhưng vẫn phải theo dõi về sau."

(Hình như au vẫn chưa giải thích. Ban đầu au chỉ miêu tả Y Sinh như song tính nhân bình thường. Mà về sau au lỡ mê ABO quá nên đã thêm vào như một khoang sinh sản của omega ý, ai đọc ABO sẽ rõ hơn nhe. Sorry các tình iu vì nó hơi bị phi khoa học 😂 )

- Cố Nham, anh làm sao vậy?

- Không sao, anh chỉ đang sám hối thôi. Bé Nho ngoan, gọi một tiếng A Nham xem nào.

- Gì chứ? Có ai sám hối bằng cách này sao?

- Bé Nho ngoan, nào, gọi A Nham đi.

- ... Thì... A... A... - Y Sinh xấu hổ đến đỏ mặt nói lắp.

Cố Nham lại được nhìn thấy thêm một mặt đáng yêu nữa của y, tim không kiềm chế được nhảy loạn xạ. Anh nâng cằm y lên:

- A?

Y không dám nhìn vào anh nữa, đưa mắt nhìn chỗ khác, nói nhỏ:

- A... A Nham...

- Anh đây bảo bối! 

Cố Nham nhào vào y, hai người vật lộn qua lại một hồi mới chịu ngưng.

- Cố Nham này...

- Hm? Em gọi anh là gì? - Cố Nham giận dỗi.

- Ơ... A Nham này...

- Sao thế bảo bối? - Anh ta vui vẻ.

- Em nghĩ... tấm thẻ đen anh đưa cho em, anh vẫn nên cầm lại đi... Em nghĩ anh mới là người cần nó, không có nó làm sao anh có thể tiếp đãi đối tác, hay chuẩn bị dự án một cách tốt nhất được? Em không có việc gì cần phải xài nhiều như vậy... - Hai ngón cái y quay tròn vào nhau.

Không nghe thấy Cố Nham trả lời, y lo lắng quay đầu lại, áp hai bàn tay vào má anh:

- Anh đừng suy nghĩ nhiều, em thật sự không cần nhiều như thế. Nhưng khi em giữ nó, em không thể thoải mái đối diện với anh được...

Đây là lần thứ ba y muốn trả cho anh tấm thẻ đó, có thể là y không thoải mái thật, anh cũng không thể tiếp tục ép y giữ nó được.

- Vậy được thôi, anh sẽ giữ lại nó. Nhưng em phải nhớ, muốn gì thích gì thì nói anh, nghe chưa? Không được ủy khuất bản thân mình!

[Đam mỹ, H, SM, Ngược] Như Cánh Hoa RơiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ