.
.
.
"thật hong ạ?""hic...aa...e..em muốn gì cũng được ạ"
"phải, muốn gì tụi anh cũng chiều em"
"kem"
"kem được hong ạ🥺"
Em biết mọi người xiêu lòng với biểu cảm này nên em cứ tỏ ra là em làm nũng ó👉👈.
"hm... nhưng mà..."
"đi mà ạ chú ơi"
"em hứa ăn lần này thôi ạ"
"em đang bệnh mà"
"các anh hết thương em rồi ạ"
"dạ..."
"ông xã ơi, em xin ăn lần này thôi mà nha?"
"um lần này thôi đấy"
"em chỉ giỏi dẻo miệng"
Làm nũng với các anh chồng của em thì sao mà đỡ được, phải chiều em thôi, ai biểu em mà cục cưng của các anh chứ ><
.
.
.
Em nói em ăn một lần. Đúng một lần thật nhưng một lần 3 cây.Kem thiệt nha bà cố=))
Lâu lắm rồi em mới được ăn một bữa chất lượng dị mà, toàn mấy anh cản em, nói là không tốt nhưng mà nó ngon, cục cưng của các anh mới bị thu hút ó.
"kìa em xem, mặt mũi tèm lem như mèo nhỏ"- kwang hee.
"anh minseok ơi em lau cho"- sung woo.
"chảy rồi, anh đút em"- sanghyeok.
Các anh đều chăm em rất tốt, người thì lau mặt, người thì đút em ăn, em đang rất là hạnh phúc luôn, em rưng rưng nước mắt.
"um...hic em cám ơn ạ"
"các anh ở lại với em lâu một xí nữa được hong ạ?"
"sao vậy em, các anh vẫn ở đây mà"- minhuyng.
"hic...hong có đâu, mỗi lần sáng sớm em thức dậy đều hong thấy ai ngoài anh hổ và anh gấu, em chớp toàn ở trong phòng chơi game, em nhỏ poby thì học bài rồi ạ"
"em chả gặp đủ các anh như bây giờ"
"hức...còn nữa...phải phải các anh hết thương em rồi đúng hong... hức...em đi học..học về mà mà đợi lâu..lâu ơi là lâu mà hong thấy ai đón em"
"em...hic...em định đi về nhưng cái đôi giày đáng ghéc này bị bung dây...sao mà em có thể...hic"
Em vừa nói xong thì chỉ ngay đôi giày dưới sàn. Chính nó làm em bị đau ấy.
Các anh đều xót cho em. Mỗi lần em khóc nấc các anh đều đau, sợ em phải khó chịu.
"em ơi anh xin lỗi"
"anh xin lỗi cún ơi là do anh"
"đừng khóc nữa mà, anh hứa anh hứa sẽ ở bên em"
"các anh thương em lắm, em đừng khóc"
"hic...anh ơi poby cũng thương anh"
"anh minseok ơi đừng khóc mà...lỗi do em, em sẽ chơi với anh mà"
Chợt nhận ra thời gian qua ai cũng bận rộn với công việc nhưng không ai để ý đến cảm giác của em. Các anh đi làm có khi cả khuya mới về tới nhà, em buồn ngủ nhưng vẫn đợi các anh, em thật sự muốn đợi các anh nhưng em chịu hong nổi, mắt em nó cứ nhắm lại.
Các anh dỗ em nín khóc, sau đó thì em ngủ luôn.
Cảm thấy có lỗi với em quá nên các anh đã bày ra kế hoạch để cho em bất ngờ.
.
.
.