35. Biến cố

451 61 37
                                    

"Han Yujin..."

Gyuvin có thể khẳng định rõ ràng cậu là Han Yujin, dù có hoá thành tro anh cũng không quên được. Nhưng tại sao cậu lại tỏ ra không quen biết anh chứ? Vì lời lứa sẽ không phiền anh từ năm đó hay sao?

"Tôi không biết anh. Anh nhận lầm người rồi"

Yujin vẫn lạnh lùng mà đáp lại. Cậu cố thoát khỏi bàn tay của anh nhưng anh lại càng giữ chặt hơn.

"Nhận lầm sao? Mùi hương chocolate trên người cậu sao có thể nhầm được?"

Yujin có chút chột dạ. Gặp lại anh khiến cho cậu suýt chút nữa không thể giữ được bình tĩnh rồi, nhưng mùi hương pheromone mà cậu không thể nào kiểm soát được kia đã tố giác cậu. Không còn cách nào giả ngơ được nữa, cậu bèn bỏ mũ xuống, nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.

"Cậu muốn gì đây? Chào hỏi sao? Vậy là xong rồi đó, tôi về được rồi chứ?"

"Cậu...."

Gyuvin bị bất ngờ trước thái độ lạnh nhạt của cậu. Đã lâu không gặp, đến một câu thôi cậu cũng không muốn tốn thời gian nói với anh. Thật sự thì anh còn hi vọng điều gì nữa chứ?

"Gyuvin à! Đồ ăn đến rồi, vào ăn thôi!"

Nhân lúc Gyuvin bị tiếng gọi của Jiwoong làm cho phân tâm, Yujin liền hất tay anh ra rồi chạy vào trong thang máy. Gyuvin vẫn muốn giữ cậu lại nhưng đúng lúc Jiwoong đi ra nên đã để cậu đi mất.

"Ai thế? Người quen à?"

"Không có. Nhận lầm người thôi"

Gyuvin lạnh lùng đáp, trước khi rời đi vẫn ngoái đầu lại nhìn cậu trước khi cánh cửa thang máy đóng hẳn lại.

Yujin ngồi trên chiếc xe máy cũ kỹ lao thật nhanh trên đường, cậu tăng tốc ngày một nhanh hơn, muốn ngay lập tức rời khỏi đó. Đã năm năm trôi qua rồi, cậu cứ nghĩ sau tất cả mọi chuyện cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn nhưng lại không thể kìm được nước mắt khi nhìn thấy anh.

Lâu rồi không gặp, anh thực sự đã thành đạt rồi, thật không uổng công cậu phải đau khổ mà nói lời chia tay với anh. Khoảng thời gian đó thật sự là rất khó khăn.

Đang mải mê suy nghĩ thì có hai chiếc xe ô tô dừng lại ngay trước mũi xe cậu, suýt chút nữa cậu không phanh kịp thì đã lao vào họ mất rồi. Sao mà đi đứng cái kiểu gì vậy chứ? Có biết nhìn đường không vậy? Không phải làn đường bên kia còn rộng lắm sao?

Một đám côn đồ từ trên xe bước xuống, lúc này cậu mới nhận ra là bọn họ cố ý chặn đường cậu. Cậu lén gạt đi hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má, tay cậu có chút run nhưng vẫn phải cố giả vờ bình tĩnh.

"Này thằng nhóc kia! Đến hạn trả nợ rồi đó, sao đến giờ vẫn chưa có tiền cho bọn tao vậy hả?"

Yujin xuống xe, lên giọng nói với bọn họ. Cậu không thể để họ biết cậu đang sợ được, nếu không chắc chắn họ sẽ càng hành xử quá đáng.

"Không phải tháng trước tôi vừa đưa cho các người rồi sao? Tôi đâu phải người nợ các anh? Tại sao cứ đến tìm tôi hoài vậy?"

Nhìn bọn họ đông người như vậy cậu cũng sợ lắm chứ, nhưng cậu phải tỏ ra thật mạnh mẽ.

"Tháng trước là tháng trước, còn tháng này là tháng này chứ thằng nhãi. Ba mày ngồi tù rồi, giờ không đến đòi mày thì đòi ai đây?"

Gyujin || Tôi chỉ thích mùi hương của cậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ