47. Bảo vệ đặc biệt

428 52 22
                                    

Trên con đường nhỏ quanh co dẫn về căn phòng trọ, hai con người một lớn một nhỏ bước từng bước bên cạnh nhau, mười ngón tay đan chặt không tách rời. Đã lâu lắm rồi không có cảm giác như vậy, trong lòng Gyuvin xốn xang khó tả. 

Tình yêu không phải lúc nào cũng đúng lúc, nhưng khi nó quay lại, đó là một điều kỳ diệu, anh sẽ không bao giờ để nó đi xa nữa. Một người đã từng để anh buồn, để anh hận, giờ đây lại làm anh cười thật to. Cuối cùng thì niềm vui cũng quay trở lại, đem lại cho anh niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất, anh nhất định sẽ cố hết sức mà giữ lấy.

Trong khi đó Yujin lại đang đắn đo suy nghĩ mông lung. Cậu thật sự vẫn cảm thấy chuyện xảy ra từ tối qua đến giờ có chút khó tin. Chia xa suốt 5 năm, ấy vậy chỉ vì một cơn say nói ra lời thật lòng mà quay lại với anh, đúng là cậu chưa từng nghĩ đến. Cậu dừng lại quay sang hỏi anh.

"Gyuvin à... Anh thật sự... không chê em sao?"

"Chê em? Sao lại chê em?"

"Em hiện tại đã tan nhà nát cửa, tiền không có, công việc thì không, đến cả một chỗ dựa cũng không có. Em..."

Yujin cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cậu sợ lắm, dù anh đã nói quay lại với cậu không phải vì thương hại nhưng thật sự trong lòng cậu cảm thấy vô cùng bất an.

"Sao lại nói vậy? Trước đây em có từng chê anh nghèo không? Em có vì nhà anh không có tiền mà bỏ anh không?"

Yujin liên tục lắc đầu. Nếu hồi đó cậu chê anh thì ngay từ đầu đã không lẽo đẽo theo anh suốt từng ấy thời gian rồi.

"Vậy em nghĩ anh có thể bỏ em trong lúc này được sao?"

Gyuvin vòng tay qua ôm chặt lấy cậu. Anh biết hiện tại cậu đang có cảm giác không an toàn, anh hiểu điều đó, nhưng anh không muốn cậu có suy nghĩ tiêu cực và chán nản như vậy.

 "Han Yujin, ai nói em không có chỗ dựa? Kể từ bây giờ và cho đến khi chết, anh sẽ luôn là chỗ dựa của em. Em còn nhớ không? Lần em tỏ tình anh ở trên phòng phát thanh của trường, em đã nói em thề nhất định sẽ khiến anh thích em, bây giờ không phải là làm được rồi sao? Em phải vui lên mới đúng chứ? Anh biết anh không phải là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này nhưng anh sẽ làm mọi điều tốt nhất cho em"

Yujin cảm nhận được rất rõ niềm hạnh phúc đang trào dâng trong lòng. Mắt cậu từ lúc nào đã long lanh nước.

"Gyuvin, cảm ơn anh"

Yujin vùi đầu vào ngực anh mà khẽ dụi nhẹ, vòng tay lên ôm lấy anh, cậu muốn mãi mãi được ôm anh bình yên, ấm áp như lúc này.

Gyuvin chợt buông tay ra khiến Yujin cũng thắc mắc nên quay đầu lại nhìn, là Ricky sao? Thì ra anh vì lo lắng cho Yujin uống rượu say từ tối qua nên sáng sớm đã chạy qua đây tìm cậu rồi chờ đến tận bây giờ.

"R-Ricky!?"

Yujin ngượng ngùng buông tay Gyuvin ra, tránh qua một bên. Cậu cảm thấy rất có lỗi với Ricky. Nghĩ đến tối qua cậu vừa từ chối với Ricky, sang hôm nay đã quay lại với Gyuvin rồi, có phải anh sẽ hận cậu lắm không?

"Han Yujin, có vẻ em vẫn ổn nhỉ?"

"Ừm... tôi không sao"

Yujin có chút e dè, vậy mà sau mọi chuyện Ricky vẫn quan tâm cậu như vậy, khiến cậu cứ canh cánh chuyện từ chối anh tối hôm qua.

Gyujin || Tôi chỉ thích mùi hương của cậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ