11

833 89 3
                                    

Hôn lễ của Sohyeon diễn ra nhanh hơn dự kiến, còn chưa đến cả ngày công chiếu phim, vì thế mà một lần nữa Mingyu lại có cơ hội tiếp xúc gần hơn với Wonwoo.

Chỉnh trang xong, giờ chỉ đợi đến khi bắt đầu làm lễ. Hoshi với Dokyeom không ngồi yên được nên đi bắt chuyện với mọi người, chỉ còn Mingyu và Wonwoo còn ngồi lại trong phòng chờ.

Wonwoo vén màn chờ, nhìn xem khách đã đến đông đủ chưa, bỗng trợn tròn mắt.

Ngoài dự đoán, Sohyeon thật sự không chỉ là một diễn viên "bình thường" như cô nói, bởi vì những tên tuổi đình đám trong làng giải trí hôm nay đều có mặt đông đủ.

Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm, nghệ sĩ âm nhạc ấn tượng của năm, nhân vật được yêu thích nhất năm, đạo diễn đột phá của năm cùng với những gương mặt thành tựu sẽ góp mặt trong danh sách đề cử giải thưởng lớn cuối năm đều xuất hiện ở đây.

Đều là tiền bối, thân là một người hoạt động nghệ thuật chưa lâu thì không thể nào chậm trễ việc chào hỏi, vì thế Mingyu và Wonwoo thương lượng cùng nhau đi ra, sẵn tiện giới thiệu bản thân.

Còn 20 phút nữa mới đến lúc cử hành hôn lễ, Wonwoo ngồi trong phòng chờ hướng mắt nhìn vào màn hình đang quay trực tiếp bên ngoài, đột nhiên cảm thấy nơi phía trên thắt lưng cùng vai hơi đau nhức, tìm một ghế dựa gần đó, ngồi xuống thở một hơi nặng nề.

"Anh mệt ạ?" - Mingyu suốt từ đầu đến giờ luôn kề cạnh Wonwoo, cậu đã thấy trạng thái hôm nay của anh không tốt, nhưng Wonwoo bên ngoài lại cố biểu hiện bản thân rất ổn, Mingyu không dám hỏi, chỉ biết đi theo bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của anh.

Wonwoo bộ dạng mệt mỏi, ngửa đầu tựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại trả lời Mingyu: "Mấy hôm nay anh đứng ở phòng thu âm suốt nên giờ có hơi đau lưng, anh không sao, nghỉ ngơi một chút là được."

Mingyu im lặng, bất động thanh sắc tiến đến phía sau Wonwoo. Cậu cúi đầu nhìn anh, người kia đầu mày nhăn lại, hai mắt nhắm chặt, hơi thở nặng nề, chỉ duy đôi môi hồng nhạt là có sức sống nhất trên khuôn mặt.

Wonwoo cảm thấy như có ai đang nhìn chằm chằm mình, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt Mingyu gần trong gang tấc.

Anh mở to mắt, mà Mingyu bên này cũng giật mình theo, vội cứu cánh: "Trước đây em có học được vài bài vật lý trị liệu, nếu anh muốn thì em xoa lưng cho anh nhé?"

"À... được, cảm ơn em."

Mingyu kéo ghế ngồi đối diện Wonwoo, kẹp hai chân của anh ở giữa, cậu nuốt nước bọt, vòng tay ra phía sau, đặt tay lên lưng anh bắt đầu thao tác, nhìn từ xa trông cứ như đang ôm lấy người kia vậy.

Wonwoo không dị nghị ngả người ra đằng trước, anh không còn điểm tựa, đành phải đặt cằm lên vai Mingyu, may sao rất vừa vặn, anh cảm thấy rất tốt.

Động tác của Mingyu vô cùng thoải mái, Wonwoo hai mắt lim dim, dần từ từ đi vào trạng thái nghỉ ngơi, mấy hôm rồi đêm nào cũng thức khuya, hai mắt bây giờ đã sắp mở không nổi.

Hai tay Mingyu chầm chậm xoa xoa, dùng lực vừa phải, sợ làm người trong lòng đau, lại sợ mình làm không tốt, vì vậy mà hết sức tập trung, mắt chỉ nhìn chăm chăm vào hai tay đang hành động, hơi thở vì quá chú tâm mà không đồng đều.

Redamancy | meanieNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ