Jennie bị dày vò suốt mấy tiếng đồng hồ, thể lực không chống đỡ nổi mà ngất lịm trong vòng tay cô từ lúc nào. Đôi môi đỏ mọng bị cắn có chút sưng lên, dung nhan xinh đẹp phủ một tầng hồng nhạt sau kích tình càng khiến nữ nhân dục vọng dâng cao. Nhưng là nghĩ lại sức khỏe của nàng vốn đang kém, hiện tại nếu không biết tiết chế sẽ khiến nàng bị thương, cô đưa tay vuốt những sợi tóc dính ướt mồ hôi sang bên tai, đơn giản giúp nàng xử lý sạch sẽ dấu vết trên người rồi ôm mèo nhỏ vào lòng mà ngủ. Tình cảm bốn năm nay bị dồn nén chặt chẽ cuối cùng cũng được phóng thích, Jisoo như trút được gánh nặng. Cô hi vọng bảo bối sắp tới sẽ là một bé gái, tốt nhất là có thể sinh một tiểu công chúa đáng yêu như vợ mình. Nếu lần này thật sự sinh con gái, cô nhất định sẽ sủng con bé lên tận trời.Sáng hôm sau, cả hai cùng nhau đến bệnh viện để tiến hành cáy mặc cho nàng phản đối, cô vẫn kiên quyết đưa đi hại Jennie mệt mỏi vác thân đi qua đi lại. Chợt qua cũng mấy ngày, sức khỏe của nàng cũng dần dần khôi phục. Từ đêm đó bị Jisoo kéo lên giường vận động xong, nàng thẹn quá hóa giận nên không cho cô chạm vào người nữa, nói cái gì cũng nhất quyết không chịu hành sự. Có vẻ như đêm đó bị ăn quá mãnh liệt nên hiện tại vẫn còn hơi sợ. Jisoo điều tra xong việc bốn năm trước liền tự động đến khai báo với nàng, biểu thị bản thân rất trong sạch không có mèo mỡ gà đồng gì, mặt dày yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần cho mình. Jennie biết mình hiểu lầm nữ nhân này, trong lòng cũng cảm thấy áy náy đôi chút nhưng vì nhiều lí do mà cứng rắn không chịu thể hiện ra. Nàng vẫn còn nhớ như in sáng hôm đó lúc tỉnh dậy đi đứng không được tự nhiên để cho tiểu Jonnie lo lắng một hồi cũng nhờ ơn ai mà ra nông nổi này.
Hôm nay là ngày đầu tiên Jonnie đến trường, Jennie phải dậy sớm chuẩn bị rất nhiều thứ, vậy mà nữ nhân kia còn như keo dán chuột dính chặt lên người nàng, giống như sợ buông tay một cái là Jennie chạy mất vậy, làm đi đứng cũng không được thuận tiện.
"Tôi đưa em và Jonnie đi."
Jisoo buông một câu chắc nịch, không đợi nàng đồng ý đã ôm con trai lên xe, Jennie đang định đeo ba lô cho cục cưng thấy cô đi trước thì bất đắc dĩ đành cầm trên tay, chậm chạp theo sau.
"Tiểu Jonnie, nơi đó có ai bắt nạt con thì nhớ lời mama dạy, không được để mình chịu thiệt, sau này mama sẽ cho con đi học võ phòng thân."
Jennie vừa mới ngồi lên ghế phụ đã thấy Jisoo nghiêm túc nhìn con trai mà nói, chẳng biết lại dạy hư cái gì đây! Tiểu bảo bối là đến trường mẫu giáo chứ không phải đi trường quân sự...
"Tiểu Jonnie, qua đây ngồi với umma."
Nàng ôm con trai từ trong lòng Jisoo ra, để thằng bé ngồi lên đùi mình rồi liếc mắt nhìn ngũ quan xinh đẹp của cô:
"Chị hôm nay cũng không đi làm sao?"
Đã nhiều ngày rồi cô chưa đến công ty, với tình trạng này, nàng nghi ngờ sớm muộn gì DINOZ cũng bị chính chủ phá hư.
"Tôi có thể ở nhà làm xuyên đêm, không cần lo." Cô xoay vô lăng, trầm thấp cất giọng.
Jennie nghe xong nhăn mày:
"Chị ngại mình sống lâu quá sao? Bác sĩ Lee đáng tin cậy của chị đã tỉ mỉ viết ra một danh sách những điều không thể làm rồi mà?"
