𝐶ℎ𝑎𝑝 𝑉

80 11 1
                                    

Bastard München vừa mới tan giờ tập thì Michael Kaiser đã vội  vàng rời đi, hắn chạy nhanh lên tầng trên, vừa vứt chiếc áo bóng đá màu nâu đỏ của dính đầy mồ hôi của mình vào một góc tủ, chân vừa co lên khập khiễng xỏ vào một đôi dày khác màu trắng.

"Kaiser... Anh định đi đâu thế? Từ từ thôi." Ness ngửa hai lòng bàn tay về phía hắn, xua xua tay ra hiệu hắn chậm lại.

"Đi vứt rác thôi." 

Hắn dứt khoát trả lời, tay lấy vội chiếc túi trên ghế chờ và đeo lên vai, chạy vội đến mức quên luôn việc đóng cửa phòng thay đồ chung của cả đội.

"Sao hôm nay anh ấy vội vậy?"

Vừa dứt lời, Ness đã bị một cánh tay kéo lấy cổ áo của cậu rồi đẩy cậu về phía cửa kính. Gesner ngón cái chỉ xuống đất ra ám hiệu cho Ness khi tay còn lại buông cổ áo của cậu ra. Ánh mắt cậu có chút khó hiểu nhưng cũng nhìn theo xuống sân trước cửa trụ sở.

"Để cái xe rác chờ lâu quá nên sợ nó mất kiên nhẫn mà bỏ đi đẩy." Gesner lên tiếng.

"Thảo nào khi nãy Kaiser chẳng chịu chú tâm vào luyện tập, cứ nhấp nhổm rồi viện cớ vớ vẩn rồi xin Noa về trước!"

Sau lời nói đó, bỗng có một tiếng ồ lớn kinh ngạc, còn Ness vẫn cứ áp mặt vào cửa kính, mắt hướng xuống dưới, trợn mắt lên nhìn xuống Giai Thụy đầy kinh tởm, kinh tởm một kẻ phiền phức, kinh tởm một kẻ luôn có thể xuất hiện rồi mang Kaiser đi với những lí do vớ vẩn.

Cậu thấy anh khẽ xoay đầu, rồi ngửa cao đầu, ngước mặt lên lên nhìn thẳng lên căn phòng mà cậu đang đứng, cậu càng kích động, thì cậu thấy ánh mắt hắn càng sắc hơn, khóe môi hắn càng rộng ra, đến mức cậu thấy khóe môi anh có thể chạm đến mang tai, biến thành một con cáo già gian manh, một con hồ li tinh xảo quyệt.

Nắng chiếu thẳng vào tấm của kính làm nó mờ và lóa hơn, cậu cũng không thể nhìn thấy ánh mắt của anh bây giờ đang đăm chiêu vào điều gì, hay đang cố nhìn thấu điều gì. Nắng vô cùng chói, len qua từng sợi tóc của anh, chiếu thẳng vào mắt anh mà anh vẩn ngẩn mặt lên, mắt mở trợn.

"Có ai thấy thằng đó có vấn đề không?''

.

Hắn ngồi trên yên sau xe đạp của anh, chân liên tục đung đưa một cách thích thú, tâm trạng đầy sảng khoái và yên bình, bên anh thoải mái hơn, bên anh là đi chơi, là bỏ trốn, khác hẳn và thoải mái hơn việc bị gò bó ở  Bastard München mà hắn muốn rời bỏ. 

Đôi khi hắn không tự chủ mà để lộ bản mặt hạnh phúc quá đỗi của mình rồi bị anh trêu chọc. Giai Thụy cố tình tiến lại gần, áp sát mặt vào hắn, mắt đối mắt, từng giây như thách thức hắn phải nói ra cảm nhận thành thật.

Nhưng không thể, chính hắn cũng mông lung không biết mình cảm thấy gì, thứ gì đang hiện diện và làm hắn thoải mái như vậy. Những lúc như vậy, hắn đơn thuần chỉ lùi lại, cố tránh ánh mắt của anh, dơ ngón giữa lên rồi chửi rủa anh.

Giai Thụy bóp phanh, chiếc xe đạp dừng lại, trước mắt Kaiser là cánh cổng lớn, rộng hơn bốn mét, bên cạnh có hai cổng phụ, mái là gạch tráng men, trụ cổng lớn, màu nâu và xanh trầm. Nối tiếp hai bên là bức tường kéo dài, thậm chí nó được thiết kế và chạm khắc điêu luyện đến mức hắn chẳng biết bức tường này là đoạn thẳng hay gấp khúc, hắn cũng không biết bức tường này sẽ kéo dài và khép kín ở đâu.

𝕄𝕚𝕔𝕙𝕒𝕖𝕝 𝕂𝕒𝕚𝕤𝕖𝕣 | Chủ công ]  Đắm chìmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ