"Cô ấy là tất cả thế giới, cô ấy là khoảng trời xanh cao trên kia, cô ấy là cả cuộc đời của tôi..."
.
Kaiser không ngủ, chỉ là cảm thấy rất mệt mỏi bây giờ, nằm gục trên giường, ngực hắn khẽ phập phồng theo từng hơi thở nặng nhọc. Tâm trí hắn đang phiêu du ở tận nơi đâu xa tít tắp, nhưng đều là những suy nghĩ về người người đang ở rất gần, ngay bên cạnh hắn.
Hắn muốn biết Giai Thụy coi hắn là gì. Sao lại chiều chuộng hắn thế? Sao lại nhường nhịn hắn thế? Sao lại khiến hắn cảm thấy bản thân là người quan trọng nhất trong đời anh vậy?
Hắn khẽ xoay người, áp sát hơn vào anh, đầu hơi ngẩng lên, để cả khuôn mặt đang ngái ngủ ấy vào trong đôi mắt của mình, muốn ôm trọn thân hình đó vào vào lòng mình.
Hắn ước gì anh và hắn có gì đó nhiều hơn thế này, ước gì anh và hắn có cả sau này nữa, có cả tương lai nữa, chứ không phải mối quan hệ thế này. Không được tính là bạn bè, cũng không phải là người thân, lại không được quang minh chính đại là người yêu. Hắn sợ mối quan hệ này giống như hắn, mờ nhạt trong đôi mặt đục của anh.
"Cậu thích mùi quảng hoắc hương lắm không?"
Anh thấy hắn càng lúc càng lại gần, lại cứ áp mặt vào eo mình, hít hà lấy mùi hương trên áo hoodie của mình, như mọi ngày quấn lấy bản thân như một chú cún nhỏ.
"Thích."
Hắn thấy anh chẳng buồn nhìn sang phía mình, mặt dày như mọi khi, không cứng cũng chẳng mềm, không ngại ngùng, không một chút giao động khi đang nằm cạnh một người đáng ra phải được gọi là nam thần nghìn năm như hắn, được chiêm ngưỡng vẻ đẹp sẽ được miêu tả bằng từ 'vĩ đại' của hắn. Hắn bỗng nghĩ ra một trò vặt để khiêu khích anh.
"Bởi vì tình đầu của tao sử dụng nước hoa mùi này đấy." Hắn vừa nói, bàn tay cũng nhẹ nhàng xoay khuôn mặt Giai Thụy nhìn về phía mình, mong chờ một phản ứng thú vị nào đó.
"Cách đầy gần nửa năm... Thì chỉ đàn ông Trung Quốc mới sự dụng nước hoa mùi này thôi." Anh đẩy nhẹ bàn tay của hắn ra khỏi mặt mình, trên môi cong lên một nụ cười.
Kaiser muốn làm anh phải bất ngờ nhưng hình như anh còn làm hắn bất ngờ hơn. Bỗng hắn thấy tóc mái của mình bị vuốt lên, rồi bỗng thấy lực nhói ở trán, hắn vừa bị anh búng.
"Chắc chắn không phải mày đâu, thằng điên!"
"Tôi biết rồi, tôi đùa thôi, cậu bị lừa rồi phải không?"
Kaiser chỉ biết bóng đá, phân vai kịch và 'tử hình', nên không rành rọt về mĩ phẩm, càng chẳng có thời gian đọc báo chí về mĩ phẩm, có khi đã bị anh lừa cho tin sái cổ.
"Dù có là đàn ông Trung Quốc thì cũng không phải mày đâu... chắc chắn đấy!"
Anh nằm nhoài trên giường, bật cười lớn, mặc kệ những lời chửi rủa của hắn, hình như hắn sắp lao vào sống chết với anh một phen rồi, thế mà anh vẫn rất bình thản, dịu dàng với một Kaiser sắp phát nổ.
"Sự dịu dàng của anh là ai dạy cho vậy?"
BẠN ĐANG ĐỌC
𝕄𝕚𝕔𝕙𝕒𝕖𝕝 𝕂𝕒𝕚𝕤𝕖𝕣 | Chủ công ] Đắm chìm
Lãng mạn"Đắm chìm" - Đắm mình vào trong biển tình, chết chìm trong em. Kaiser là kẻ vị kỉ để tạo ra những bàn thắng trên sân bóng, Giai Thụy là kẻ ích kỉ để vẽ nên chuyện tình hạnh phúc đến suốt kiếp. "𝑀𝑜̂́𝑖 𝑞𝑢𝑎𝑛 ℎ𝑒̣̂ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑑𝑎𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑎̣̂𝑛." ...