Chapter 15

218 31 23
                                    

27.

Âm thanh của đàn cello trầm như lời thì thầm giữa những cặp tình nhân, êm dịu như mùi thơm của bánh mì mới nướng trong tiệm bánh và lộng lẫy như một vũ công ba lê kiễng chân hoàn thành một vòng quay tao nhã trong điệu valse.

Nghệ thuật tao nhã, phòng hòa nhạc tráng lệ.

Dù thế nào đi nữa, gã không liên quan gì đến những người bình thường như Dazai, gã giống như một phàm nhân thô tục lạc vào xứ sở thần tiên, vừa thở dài kinh ngạc vừa nắm lấy lan can vàng và bước xuống bậc thang, đôi mắt chăm chú nhìn vào sân khấu đang có màn trình diễn do Fedya đảm nhiệm.

Tài năng âm nhạc và nghệ thuật tuyệt vời của bạn anh khiến anh phải xấu hổ, thậm chí anh còn có thể nghe thấy những kỹ năng tuyệt vời và cảm xúc phong phú trong âm nhạc, ngay cả khi có một buổi hòa nhạc, chắc chắn sẽ có rất đông người đến và cổ vũ.

Bài hát đã kết thúc.

Feyda ngừng giật dây trên tay, Dazai Osamu cũng đi đến khán giả, chắp hai tay vào nhau và vỗ tay.

Bang bang bang--

Trong đại sảnh trống rỗng và yên tĩnh, âm thanh duy nhất là tiếng vỗ tay của anh.

Feyda đứng dậy với một nụ cười nhẹ và cúi xuống tao nhã, như thể gã thực sự là một nhạc sĩ.

"Âm nhạc tuyệt vời quá, Fedya." anh nói. "Tên bài hát này là gì?"

"Thiên nga." Giọng nói phát ra từ khán giả duy nhất ngồi ở hàng ghế đầu tiên. "Từ The Carnival of The Animals của Saint-Saëns, số 13."

Dazai nhìn sang một bên và thấy một người đàn ông với mái tóc dài màu trắng đang ngồi trên ghế ở giữa hàng ghế đầu tiên, nhắm mắt và bắt chéo chân.

Anh có vẻ hơi ngạc nhiên và thất vọng rồi thở dài: "Cái gì? Tôi tưởng tôi là người đến đầu tiên. Anh đến sớm thế, Shibusawa-kun."

Shibusawa Tatsuhiko mở mắt ra, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, hơi nhếch khóe miệng và nói, thời gian không chờ đợi ai cả, và cơ hội cũng vậy, Dazai-kun.

Ừm, điều đó có ý nghĩa. Dazai Osamu gật đầu.

"Nhưng Feyda," Dazai chuyển chủ đề sang người khác và nói với giọng bất mãn, “Anh thực sự đã đi quá xa rồi đấy."

"Ý anh là gì?"

Giả vờ ngu ngốc là thế mạnh của tôi, và anh không thể bắt chước bản chất của nó đâu Feyda!

Dazai Osamu lắc đầu.

"Anh đã làm việc rất chăm chỉ để cho tôi sử dụng dị năng của mình. Anh cảm thấy thế nào sau khi phát hiện ra rằng các mảnh 'cuốn sách' đã được hợp nhất với dị năng lực của tôi?"

"Tôi không có ấn tượng gì." Feyda nói: "Cái này cũng nằm trong dự kiến, nhiều nhất là tôi có chút thất vọng."

"Thật sao~ Nếu anh có mục đích như vậy thì cứ hỏi thẳng tôi đi."

"Nếu tôi hỏi Dazai-kun, liệu anh có nói cho tôi biết không?"

"Hmm." Dazai có vẻ nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi búng ngón tay và mỉm cười rạng rỡ.

(Alldazai/BSD Edit) Tôi, Dazai, yếu đuối và đáng thương Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ