Kim Gyuvin nhìn tách cà phê trước mặt Han Yujin, hơi cau mày, sau đó lại đưa tay gọi phục vụ: “Cảm phiền cho bàn này thêm một ly sữa tươi, ấm, cảm ơn.”
Nói xong đưa tay muốn lấy đi tách cà phê kia, lại bị Han Yujin ôm lấy tách cà phê giữ khư khư, nhíu mày: “Cậu muốn làm gì!”
Kim Gyuvin âm thầm hù một tiếng, đối với người nhạy cảm đến độ chỉ cần uống cà phê thôi là sẽ đau dạ dày ngay lập tức có thể hy sinh bản thân vì vẻ hào nhoáng như thế này thật đúng là hiếm thấy.
“Đại ca ơi đây là quán cà phê! Đại ca có thấy người nào ở quán cà phê uống sữa không? Một chút ngầu cũng không có!”
Han Yujin cũng không tính toán thật sự uống hết, huống hồ nhấp môi vài lần không có gì đáng ngại, lại nói dù sao cũng là thanh niên hai mươi tuổi đầu rồi, đi xem mắt ngồi ôm ly sữa thì đúng là quá mất mặt.
Kim Gyuvin đón lấy ly sữa từ chỗ phục vụ yên lặng đặt lên bàn, Han Yujin giục anh đi chỗ khác, xoay người lại phát hiện một người con trai lạ lẫm đang được phục vụ quán dẫn đường đi tới.
Sơ mi trắng cùng áo khoác mỏng màu nâu, gọng kính mạ vàng rơi trên sống mũi tạo khiến cậu nhớ đến tạo hình kinh điển của tra nam trong truyền thuyết, thực sự ví dụ điển hình cho bốn chữ văn nhã bại hoại.
Đối tượng xem mắt của Han Yujin? Ấy vậy mà lại là anh ta?
Đang theo học chương trình thạc sĩ ở chuyên ngành y học bên cạnh - Zhang Hao.
Han Yujin vội đứng dậy chào hỏi, thực ra thì người vốn chống đối việc đi xem mắt như cậu lúc biết đối tượng là Zhang Hao thì vẫn muốn đồng ý tới thử xem thế nào.
Diện mạo của Zhang Hao hợp với gu thẩm mỹ của Han Yujin, hơn nữa làm người khiêm tốn, tôn sư trọng đạo, còn có sự dịu dàng khắc vào xương càng khiến cho người ta không thể rời mắt.
Nhưng trước đó chưa từng tiếp xúc qua chỉ xem mặt và nghe danh thì sinh ra thiện cảm, giờ đây trong lòng càng sinh thêm vài phần kính nể và tán thưởng, nếu có thể thân thiết hơn, Han Yujin cũng lấy làm vinh hạnh.
Kim Gyuvin không kịp nghe xem hai người kia nói gì, bởi vì một phút sau, đối tượng xem mắt của anh cũng một thân all black ngồi xuống phía đối diện.
Người trước mặt mũi cao thanh thoát, đôi mắt sắc bén cùng hàng mi dài.
Kim Gyuvin theo bản năng đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một phen.
Áo sơ mi đen, áo khoác ngoài cũng màu đen, quần tây màu đen, giày da màu đen, tóc không vuốt keo mà để tự nhiên nên trông cũng mềm mại hơn không ít, nhưng toàn thân ngược lại toả ra mị lực của tinh anh xã hội, phong cách lại mơ hồ có điểm tương đồng với vị ở bàn bên kia.
“Chào cậu, tôi là Sung Hanbin.”
Trong lúc tự giới thiệu Sung Hanbin không quên nở nụ cười, Kim Gyuvin phát hiện, người này lúc không cười trông sắc bén là vậy, đến khi cười lại phần nào giống anh trai nhà bên.
“… Chào anh, tôi là Kim Gyuvin.”
Lược qua phần mở màn đầy xấu hổ, so sánh với hai vị bàn bên vừa cười vừa nói chuyện rôm rả, thì hai người họ từ quần áo đến cách nói chuyện đều giống như lão đại xã hội đen tới thực hiện giao dịch.
Nhưng mà lúc Han Yujin phân tâm chú ý tới, đối tượng xem mắt của Kim Gyuvin ngồi xuống rồi đứng lên rời đi chỉ trong vỏn vẹn năm phút, mà ngay sau đó Kim Gyuvin cũng không chút kiêng nể gì nghe lén cuộc đối thoại của hai người.
Han Yujin và Zhang Hao nói chuyện cũng không lâu lắm bởi vì buổi chiều đối phương còn có buổi toạ đàm chuyên nghành, không tiện ở lại lâu, cho nên uyển chuyển lên tiếng ý bảo mình cần phải đi trước.
Trước khi rời đi còn nhìn tách cà phê còn nguyên trước mặt Han Yujin, hơi mỉm cười: “Tuy rằng cà phê có thể nâng cao tinh thần nhưng không hợp uống nhiều, không tốt cho dạ dày, tuổi này của cậu nếu có thể… nên uống nhiều sữa thì hơn.”
Han Yujin nghe nói vậy vâng dạ ngoan ngoãn gật đầu.
Là ai thì cũng thích đứa trẻ nghe lời, Zhang Hao đưa tay xoa đầu Han Yujin, từ dư quang lại thấy được ánh mắt cháy như lửa trên đuốc đến từ bàn kế bên.
Thế thì xoa tiếp.
Kim Gyuvin người đầy oán khí nhìn chằm chằm cảnh kia, bàn tay cũng không tự chủ được bám lên đệm ghế.
Tôi bảo cậu uống sữa cậu sống chết không chịu, người khác bảo cậu uống sữa thì cậu gật đầu như đảo tỏi, lại còn đối xử như trẻ nhỏ, theo tôi thấy thì rõ ràng cậu muốn chơi xấu tôi.
Hừ.
Han Yujin nhìn theo Zhang Hao lên một chiếc Benzo rời đi, thu mắt về vừa vặn thấy Kim Gyuvin đang lẩm bẩm găm ngón tay lên đệm ghế.
Một chưởng vỗ lên bàn tay không an phận của Kim Gyuvin, Han Yujin mới nhảy tới chỗ cậu, mặt đầy tò mò hỏi: “Người vừa rồi là đối tượng xem mắt của cậu? Sao lại đi nhanh vậy?”
“Không thích thôi.”
“Anh ta chê cậu xấu?”
“… Sao cậu không nói là tôi ngại anh ta xấu đi?”
“Được rồi được rồi cả hai người đều đẹp, cho nên rốt cuộc là vì sao?”
Kim Gyuvin hiếm khi nghe được Han Yujin khen chính mình, tâm tình tốt lên vài phần, ra vẻ thâm trầm nhấp một cà phê, “Cậu không thấy cả hai đều là kèo trên à?”
“…”
Kim Gyuvin thật sự không thể hiểu được, rõ ràng là đang ở độ tuổi thích hợp để làm càn làm rỡ, lại chẳng có đến một mảnh tình vắt vai, người đưa đến tận trước mặt cũng thấy không hợp, thật đáng buồn. Thế nhưng Han Yujin ngược lại trông đến là vừa lòng.
Người này thiếu thốn tình cảm đến vậy sao?
“Này!” Han Yujin quơ quơ tay trước mặt anh, “Cậu còn định ngồi đây làm gì nữa? Về nhà thôi.”
Kum Gyuvin lắc đầu từ chối lời mời đồng hành của Han Yujin, vung tay, “Về nhà còn trận thứ hai.”
Đến khi Han Yujin ra cửa lại vừa vặn gặp một người phụ nữ mặc váy ngắn da báo chân đi giày cao gót, mùi nước hoa nồng đậm thiếu chút tiễn cậu đi tại chỗ.
Bán tín bán nghi quay đầu lại nhìn, quả nhiên, người phụ nữ đó dừng lại trước mặt Kim Gyuvin.
Kim Gyuvin, cậu xong đời.