"Gyuvinie, ngày mai về nhà nhé."
"Về nhà?"
Han Yujin đặt đồ ăn nhẹ lên bàn, Kim Gyuvin chui đầu ra khỏi giường Kum Junhyeon, "Ngày mai mới thứ tư, buổi chiều còn có tiết học nữa mà?"
"Cúp thôi."
Ba năm mẫu giáo, chín năm giáo dục bắt buộc và ba năm trung học, Han Yujin, người luôn học khá tốt và thậm chí chưa bao giờ trốn học ở trường đại học, là người đầu tiên nghĩ đến việc cúp học vì một ý tưởng đột ngột.
Ngày hôm sau, Kim Gyuvin vừa tỉnh dậy đã bị bắt cóc về nhà.
Sau khi xác nhận số cuối điện thoại của hành khách, tài xế tập trung lái xe, Han Yujin gục trên vai Kim Gyuvin nhắm mắt lại, cũng không phải là buồn ngủ, nhưng đỡ say xe hơn.
Bên ngoài có một lớp sóng nhiệt nổi lên trên mặt đất hơn 30 độ, Han Yujin nắm lấy tay Kim Gyuvin, họ cùng nhau vội vã chạy về nhà, mượn một cái xẻng nhỏ khi cùng nhau đi đào kho báu.
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Đào nó."
Có một công viên nhỏ ở gần nhà họ, có sẵn thiết bị tập thể dục sớm dành cho người trung niên và cao tuổi, cư dân luôn có mặt để dành thời gian trước bữa trà và bữa ăn.
Sau đó, một công viên nước mới được phát triển cách đó không xa, có diện tích rộng, môi trường tốt nên ngày càng có nhiều người chọn đến đây tập thể dục, theo thời gian, các thiết bị trong công viên nhỏ bị han gỉ, hư hỏng và đã bị lãng quên từng ngày.
Ngày nay có lẽ chỉ vào mùa đông những hộ gia đình có điều kiện ánh sáng kém trong nhà mới chịu che chắn, trồng xung quanh những cây ngắn để tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
Kim Gyuvin dùng xẻng dựa vào băng ghế đá, ống tay áo ngắn màu đen của anh trong nháy mắt trở nên bẩn thỉu, thiết kế bán nguyệt phủ dây leo và lá xanh trên đỉnh đầu cản sóng nhiệt, chính là một chút mát mẻ mà không có chất độc của nắng nóng.
Thực vật không ai quan tâm phát triển một cách dã man mà không cần chăm sóc hay chất dinh dưỡng, Han Yujin đi quanh rìa của thảm hoa bị bỏ hoang, không biết đang suy nghĩ gì trầm tư một lúc.
"Đi về phía trước bốn bước nữa trên cây cột thứ ba từ bên trái... hay năm bước...?" Sự tự tin lúc ban đầu ở đâu cũng biết mất bởi cậu không thể nhớ được chuyện này mười năm nay.
"Gyuvinie! Bắt đầu đào từ đây, chỗ này!" Han Yujin dùng ngón chân đá vào nó, có lẽ là do trận mưa vừa rồi.
"Tớ biết những gì cậu muốn làm rồi."
Mười hai, mười ba tuổi là độ tuổi luôn tò mò về mọi thứ, muốn khám phá mọi điều, mỗi ngày một ước mơ, một khát vọng.
Han Yujin học lớp 5 trường tiểu học và Kim Gyuvin lớp 5 trường tiểu học cũng mong đợi 10 năm nữa họ sẽ như thế nào. Họ học cách trông giống nhân vật chính trong phim vào lúc 8 giờ vàng, viết ra ước mơ của họ và sẽ cùng nhau mở chúng vào mười năm sau.
Nếu không nhờ câu nói rằng cậu có thể thực hiện một điều ước với SpongeBob SquarePants, Han Yujin có thể quên rằng cậu đã từng làm điều này trước đây.