chap 49

942 32 0
                                    


Cậu đã vô cùng bất ngờ khi thấy anh bước vào, khi anh cầm bó hoa tiếng lại gần mình cậu đã không kiềm chế được mũi cay cay mắt rưng rưng gọi tên anh " Taehyung àa"  Cậu không nghĩ anh sẽ về nước vào hôm nay.

" bảo bối của anh, không có khóc nào" anh đưa mấy túi quà trên tay cho quản gia, đưa bó hoa cho cậu rồi xoa xoa má cùng mí mắt ửng đỏ của bảo bối.

" hicc" cậu sao mà kiếm chế được, nước mắt cuối cùng cũng chạy xuống tay anh.

" chuyện này, chuyện này là như nào" ba mẹ Kim lúc đầu còn hoảng vì anh đã nhìn thấy cậu, hai người chính là không biết chuyện hai người đã lại về bên nhau, giờ thấy thêm một màn này thì còn kinh ngạc hơn, sau đó lại mẹ Kim lên tiếng trách mắng " Taehyung! Kookie không nhớ ra con, con đừng có quá đáng, trách ra khỏi thằng bé"

" Ba mẹ, đây là vợ con mà, sao mà không nhớ ra con, đúng không bảo bối" anh lau nước mắt cho cậu rồi nắm lấy tay cậu tuyên bố.

" vâng ạ" cậu cũng gật đầu chất nịch với hai người lớn rồi nói tiếp " Taehyung à! Ba mẹ Kim ơi, em, con nhớ ra mọi chuyện rồi" sau lời tuyên bố này không chỉ ba mẹ Kim lại thêm bàng hoàng mà anh cũng giật mình quay sang nhìn cậu, tay siết nhẹ tay cậu rồi giọng run rẩy nói " Bảo bối, Kookie của anh"

" Taehyungiee, em nhớ ra cả rồi, anh đừng có sợ" cậu cảm nhận được sự run rẩy từ anh.

" con mau dẫn Taehyung lại đây ngồi" Ba mẹ Jeon đã rõ mọi chuyện vì cậu đã kể hết cho hai người nên đã lên tiếng " Kookie con nói trước đi rồi tới Taehyung"

" Cái lần hai đứa mình gặp đứa nhỏ kia, em đã nhớ ra mọi chuyện rồi, em muốn suy nghĩ thêm nên mới quay về Hàn và cũng không có ý định rời xa anh đâu" Cậu vẫn cảm thấy anh còn đang rất hoảng loạn liền nhẹ nhàng vỗ nhẹ bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình an ủi.

" Kookie của anh, anh có lỗi với em" anh nói nhưng giọng vẫn run lên, có chút nức nở rồi nước mắt cũng thế rơi xuống, anh chưa bao giờ là một người đàn ông yếu đuối như này, chỉ trừ khi những chuyện liên quan đến cậu mà thôi. Anh luôn củng cố suy nghĩ của mình rằng dù cậu có nhớ ra đi chăng nữa anh vẫn chẳng sợ hãi mà đối mặt tất cả, dù cậu ghét bỏ hay căm phẫn từ anh đi chăng nữa anh cũng sẽ nắm chặt đôi bàn tay bé nhỏ này không buông, nhưng giờ phút này anh thật sự rất sợ, sợ cậu sẽ giật phăng cánh tay anh ra và rời xa anh.

" Sao anh lại mít ướt nữa rồi, nín đi màaa, chồng ơi nín đii" cậu cũng đoán được là anh sẽ rất xúc động nhưng không khỏi lúng túng khi thấy anh khóc như này.

" em đừng xa anh có được không, anh có lỗi với em, nhưng đừng rời xa anh nữa, xin em" anh buông tay cậu ra rồi ôm lấy cậu, giọng không ngừng nỉ non.

" không có mà, người ta muốn đi đã không có dỗ anh như này rồi mà, em tha thứ cho anh mà, anh nín đi mà" cậu vỗ vỗ lưng anh rồi nhỏ giọng thì thầm vào tai anh.

" hai cái đứa này thật là" mẹ Kim thấy một màn này cũng không chịu nổi mà bật khóc, bà thật sự không ngờ mọi chuyện có thể xảy ra như này.

" được rồi, được rồi, mọi chuyện cũng đã qua hết rồi, đã quá giờ trưa rồi, ai cũng đói rồi, mau vào ăn cơm " mẹ Jeon thấy không khí đã quá là xúc động rồi không muốn mọi người cứ nhìn nhau khóc mãi, liền bảo mọi người.

 [ TAEKOOK ] HÔN ƯỚC Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ