Tớ không nghĩ mùa Đông lại lạnh đến thế.
Có phải là vì không có cậu ở đây không?
---
Khi chúng ta còn trẻ, mang trên mình là những hoài bão ước mơ lớn nhỏ, mơ mộng về một tương lai nơi mọi thứ đạt được sẽ đều tốt đẹp.
Bản thân Bachira sinh ra sớm đã có người trải sẵn đường cho đi, việc hắn lo nghĩ hằng ngày là liệu có cách nào để đẩy nhanh thời gian tốt nghiệp hay không.
Bachira chẳng chút quan tâm đến chuyện học, nhưng người hắn quan tâm thì ngược lại rất để ý đến việc đó.
Cậu ấy bỏ thời gian ra để học cả ngày, thậm chí còn thu xếp để đi làm thêm ngoài giờ. Chẳng có khi nào cả hai gặp nhau mà hắn không thấy cậu bận rộn, tới mức Bachira còn tự hỏi những việc đấy bộ còn thu hút hơn cả hắn hay sao?
"Isagi, nhìn tớ đây này."
Nhìn người thiếu niên đang bận bù đầu giữa mớ việc trong cửa hàng, đến cả một cái liếc mắt cũng keo kiệt không thèm cho hắn. Bachira bất mãn, vừa tan học là đã chạy ngay đến với cậu ấy, thế mà xem thứ hắn nhận lại được là những gì này.
"Để lát nữa tớ mới nhìn được."
Nhận được câu trả lời không thể vô tâm hơn của đối phương, Bachira xụ mặt mím môi, vừa thất vọng lẫn buồn bã.
Đúng là cái tên đáng ghét mà, gì mà để lát nữa chứ, tại sao không thể là ngay bây giờ?
Bachira thật sự rất nhớ cậu, đã vài ngày rồi cả hai vẫn chưa được gặp nhau cơ mà.
Isagi đang đứng lau kệ ở gần đó, thoáng đưa mắt nhìn qua Bachira đang ủ rũ ngồi trên ghế, cậu buồn cười, cảm thấy mình quả thật cũng có chút quá đáng.
Đành bỏ dở công việc đang làm, cậu đi lại ngồi xuống cạnh hắn, không nói gì.
"Sao cậu không mặc kệ tớ luôn đi?"
Giận dỗi lên tiếng, Bachira đưa tay dụi dụi khóe mắt đã sớm đỏ hoe của mình, hắn không chịu nhìn cậu, hàm ý muốn Isagi dỗ dành đã quá rõ ràng.
Nghiêng nhẹ đầu, cậu cười cười. Trong lòng không hiểu sao lại phảng phất chút đau lòng.
Khẽ vươn tay ra xoa xoa đầu hắn, Isagi có cảm giác như mình đang vỗ về một đứa trẻ sắp khóc nhè đến nơi vậy.
"Mắt cậu đã đỏ hoe rồi, Bachira mà khóc là tớ sẽ cười đấy."
"Cậu thử cười xem!"
Nhìn gương mặt uất ức của đối phương, cậu cũng không muốn trêu tới cùng khiến cho hắn khóc thật, dù gì Isagi cũng không có kinh nghiệm nào để dỗ một đứa trẻ lớn to xác.
"Đừng có khóc, tớ xin lỗi vì đã không để ý đến cậu."
"Chỉ là Giáng Sinh sắp đến rồi, nên cửa hàng cũng trở nên đông đúc hơn trong dịp này."
Không phải, là tớ không muốn quan tâm đến cậu đâu.
"Khi tan làm thì tớ bao kem để bù lại nhé, chịu không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Blue Lock/AllIsagi] Nhân Vật Không Có Đất Diễn
FanficCuộc đời thường có những chuyện không thể xảy ra nhưng lại bỗng nhiên xảy ra, như việc Isagi đang nằm ngủ trên giường và mở mắt ra phát hiện bản thân đã xuyên không. Cậu đã dành ra nửa ngày để chấp nhận sự thật này. Nhưng cũng may mắn cuộc đời của I...