heeseung đã làm như chưa từng chứng kiến chuyện ấy, anh không nói với bất kì ai, càng không nói gì với jaeyun. chỉ có điều anh sẽ luôn quan sát sooha vào mỗi lần bọn anh tụ tập cùng nhau.
đã cùng nhau đồng hành suốt nhiều năm như tri kỷ, anh thực sự không nghĩ sooha là người như thế. kể cả vào đêm hôm ấy anh thức trắng đêm, tỉnh hết cả rượu nhưng anh vẫn không thể nào chấp nhận được.
nhìn sooha đan tay với jaeyun ngồi ở phía đối diện, heeseung không biết phải bày ra loại biểu tình gì cho phù hợp nữa đây. đau khổ? anh nghĩ từ đêm hôm đó thứ cảm giác này đã không còn.
sooha ở bên cạnh bọn họ suốt mấy năm vừa qua, có thể nói là đã sắm tròn vai một người em, một người bạn hoàn mỹ hết sức có thể.
"anh heeseung hát một bài không? sẵn có jeongseong đệm đàn này!"
sunghoon cao hứng hơn bất kì ai, thằng nhóc này không biết tự bao giờ bên cạnh đã xuất hiện thêm một cục bông trắng mềm tên kim sunoo nên miệng mồm cũng hoạt náo hơn hẳn. heeseung chỉ biết cười, tính ra là ngoài ni-ki - thằng em của jeongseong ra thì anh là kẻ cô đơn duy nhất ở chỗ này.
"thế phiền jeongseong đệm giúp anh nhé."
jaeyun vỗ tay. cậu nhìn heeseung cười đầy tự hào bởi cái giọng hát của anh đích thị là vedette của mọi cuộc gặp mặt.
...
'cause i'm off my face, in love with you
i'm out my head, so into you
and i don't know how you do it
but i'm forever ruined by you, ooh-ooh-ooh
...
giọng anh trong trẻo lướt trên tiếng guitar trầm ấm của jeongseong. tất cả mọi người dường như đắm chìm vào ca khúc, đến nỗi jaeyun cũng phải ngớ người ra một lúc thật lâu.
heeseung để mình chìm vào trong ca từ, đem hết nỗi lòng mình nương theo ca khúc này mà trút ra hết. không biết bao nhiêu lần vào những đêm khắc khoải, anh đã mượn lời bài hát này để thổ lộ lòng mình, nhưng rồi chỉ có anh mới hiểu.
hoặc tình của anh có người vờ như không hiểu.
sooha ngồi bên cạnh jaeyun, cô nhìn heeseung đắm chìm vào ca khúc, một chút xúc cảm lạ kì khiến cho cô nhận ra có một điều gì đấy mơ hồ. nhưng cô không tài nào đoán được.
"không hổ danh là đội trưởng đội âm nhạc năm ấy."
ni-ki bật lên tiếng cảm thán rồi vỗ tay tán dương khi tiếng đệm đàn kết thúc. đúng vậy, bọn họ là vì âm nhạc mà quen nhau, cũng vì âm nhạc mà kết dính nhau đến giờ. với bọn họ, âm nhạc là thứ vô hình nhưng trân quý, là khát khao của tuổi trẻ và là lý tưởng sống cả một đời.
"nhưng mà anh heeseung có vẻ thích bài này nhỉ? em thấy anh hát mãi."
jeongseong lên tiếng hỏi, cậu chàng này ngày thường ít nói nhưng hay để ý mấy chuyện ngầm, đương nhiên chuyện này cậu phát giác ra được.
"hợp tâm trạng." - heeseung cười rồi uống một cốc nước hoa quả.
chẳng ai bắt lỗi gì bởi vì câu nói này quả thực kết thúc chủ đề này quá tốt. heeseung đánh mắt nhìn sooha, lại không ngờ rằng cô ấy cũng đang nhìn anh.

BẠN ĐANG ĐỌC
heejake | off my face
Fanfictionanh và em mỗi người một bước rồi lạc trong biển của chính mình