một năm qua đi, ảm đạm.
heeseung nộp lá đơn xin nghỉ việc trong sự tròn mắt của giám đốc bộ phận, ai cũng hỏi anh tại vì sao anh đang ở đỉnh cao sự nghiệp, tài giỏi như vậy lại muốn nghỉ.
và anh chỉ bảo rằng anh chẳng còn hứng thú với bất kì thứ gì nữa.
anh gửi về nhà một khoản tiền lớn, toàn bộ là tiền anh làm việc bán sống bán chết mấy năm qua dành dụm được. anh trả căn nhà đang thuê lại cho chủ cũ mặc cho ông ấy khá tiếc bởi vì anh là khách thuê lâu, hơn nữa còn luôn đóng tiền phí đúng hạn.
"anh định sẽ làm gì? đi nơi khác sống thật ạ?"
jeongseong hỏi khẽ, một năm qua đi, cậu chàng vẫn chưa thôi dằn vặt chuyện của jaeyun. và cậu biết heeseung nào dễ dàng trở nên bình ổn như thế?
suốt một năm qua anh vẫn sống, vẫn đi làm vào những ngày thường nhật và tụ tập với tụi sunghoon, jeongseong và ni-ki dịp cuối tuần. không ai nhắc nhau nhưng đều sẽ không hỏi đến jaeyun bởi vì ai cũng sợ khi nhắc lại, heeseung sẽ không được bình ổn như thế nữa.
bây giờ khi nghe anh nói anh đã sắp xếp mọi chuyện ổn thoả hết cả, ba đứa mới sững sờ. hoá ra anh giả vờ ổn để chuẩn bị cho một sự chia ly.
"anh không biết, nhưng có lẽ vậy."
"anh định bỏ bọn em nữa hả?" - sunghoon hỏi, sau khi cậu uống cạn ly soju trên tay.
heeseung mỉm cười lắc đầu. anh cũng không thể trả lời câu hỏi này được.
"anh đi đâu có thể cho bọn em biết không?" - ni-ki hỏi, nó là đứa út, là đứa hay pha trò nhưng bây giờ trông nó nghiêm trọng đến kì cục.
"anh định sẽ đi khắp nơi thôi, nơi nào hợp, anh sẽ dừng lại ở đó. mọi người đừng lo, thời đại mạng xã hội đi đến đâu cập nhật đến đó, làm sao không biết anh ở đâu được."
"nhưng jaeyun nó đi rồi nó cũng có nói gì đâu ạ?"
sunghoon đã ngà say, gò má cậu thoáng đỏ ửng lên và cậu vô tình nói ra điều đại kị.
jeongseong vỗ vai cậu một cái, ni-ki cũng ngưng cười và rồi ai cũng nhìn heeseung. anh yên lặng, tựa hồ như không tiêu hoá kịp lời sunghoon vừa nói.
"mọi người nói gì thế? anh không nghe được?"
và rồi mọi người thở phào nhẹ nhõm, nghĩ anh say rồi, nghe chữ được chữ mất.
đêm hôm đó anh nằm trên ghế sofa, không làm gì cả.
anh cầm điện thoại lên, vô thức bấm vào một dãy số, gọi đi nhưng lại chẳng liên lạc được nữa.
anh vào tài khoản mạng xã hội quen thuộc, cái trang mà hầu như ngày nào anh cũng phải vào để nhìn một lần. người ấy đã không đăng gì suốt một năm qua.
đôi khi anh tự hỏi, jaeyun đang sống thế nào, có tốt hay không, tại sao lại như biến mất khỏi trần thế này vậy?
tất nhiên anh nghe thấy được điều sunghoon nói, nhưng anh vờ rằng mình không nghe để tụi nó không cảm thấy dằn vặt mình. anh biết suốt một năm qua, những đứa trẻ mà anh xem như là gia đình đã cố gắng vực anh dậy như thế nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
heejake | off my face
Fanfictionanh và em mỗi người một bước rồi lạc trong biển của chính mình