CHƯƠNG 2: HOÀNG HẬU ĐỘT NHIÊN NỔI GIẬN

327 33 0
                                    

Khánh công công nhìn thấy Đường Liên bị hoàng đế đuổi ra ngoài không chút thương tiếc liền nhún vai che miệng cười.

Đường Liên đánh vào vai ông ta.

- Ta bị hoàng thượng đuổi chẳng khác nào đuổi tà, ông còn có thể ở đây cười?

- Thôi để ta. - Khánh công công không trực tiếp đi vào tẩm cung mà đi ra sau bếp, nấu một ít trà. Hy vọng có thể dỗ ngọt vị hoàng đế kia.

Mùi hương xộc vào mũi Bách Bác khi Khánh công công đi vào. Hắn nhíu mày.

- Ông đi ra đi, trẫm cần yên tĩnh.

- Hoàng thượng, thần nghĩ người không cần quá phiền muộn, nam nhân cũng chỉ là nam nhân, chỉ cần mưa dầm lâu một chút nhất định sẽ thấm.

Hắn cau có, cái gì gọi là mưa dầm thấm lâu hắn cũng biết, nhưng đã bên cạnh nhau ba năm trời, hắn yêu thương y như vậy, không có tình cũng có nghĩa chứ, nhưng hoàng hậu kia thật sự lì lợm, tình không cho mà nghĩa cũng không cho. Hậu cung biết bao mỹ nhân, hắn muốn thì liền có, vì cớ gì phải chờ đợi y? Còn không phải vì quá yêu hay sao? Thế mà y lại đối xử với hắn không bằng một tên thị vệ.

- Nói thì hay lắm. Ngươi làm như ngươi là hoàng hậu vậy?

- Thì cũng muốn lắm... à không... mời người dùng trà.

- Không uống, đi đi. - Hắn phất tay khó chịu, xoay mặt đi chỗ khác, bộ dạng vô cùng khó coi.

- Dùng một chút thôi.

- TRẪM NÓI KHÔNG UỐNG! - Hắn gắt lên, tấu chương cũng quăng xuống đất.

- Đây là trà bích loa xuân mà hoàng hậu hay dùng.

- Rót.. rót cho ta... một chút. - Hắn ẩn nhẫn nói.

-...- Khánh công công cười nửa miệng, hoàng thượng thật không có tiền đồ. Hoàng hậu đã lạnh nhạt như thế mà hoàng thượng vẫn sủng y đến vậy, đến khi mà hoàng hậu yêu hắn, chỉ sợ hắn đem cả giang sơn để đối lấy nụ cười của y. Khánh công công trong lòng cầu cho hoàng thượng đừng vì một vị hôn quân, nếu không tiên hoàng đế sống khôn thoát thiên nhất định nửa đếm đến trách mắng ông ta không hầu hạ hoàng thượng cho tốt.

Uống một ngụm trà, trong lòng có chút vui vẻ. Đúng là mùi trà mà hoàng hậu thích, mỗi lần đến tẩm cung của y đều nghe hương vị này.

Bách Bác phất tay. - Lui ra.

- Hoàng thượng giữ gìn long thể. Thần cáo lui.

Khánh công công gật đầu lui ra, vừa ra đến cổng đã gặp một người phụ nữ uy nghi, trên mình khoác hoàng bào, tay cầm chuỗi hạt. Ông mỉm cười hành lễ:

- Thỉnh an thái hậu. Chẳng hay thái hậu đến đây có việc gì ạ? Bây giờ cũng đã khuya, khí trời không tốt cho người.

- Ai gia đến xem hoàng đế, nghe nói lúc chiều từ chỗ hoàng hậu về đã nổi trận lôi đình. - Thái hậu nở nụ cười ưu sầu, thân là mẫu thân người ta, nhìn người ta mặt ủ mày dột mà không có cách nào giúp được, thật thấy hổ thẹn lương tâm.

- Thái hậu, người đừng bận tâm, hoàng thượng mới dùng trà xong, tâm tình đã đỡ hơn.

- Đa tạ ông. - Thái hậu thở dài ngao ngán đi vào tẩm cung. Thái hậu cũng đã từng giáp mặt với hoàng hậu, lớn tiếng cũng có, nhỏ tiếng cũng có, khuyên can cũng có, lắm lúc thiếu điều muốn lạy lục y, nhưng tâm tình nam nhân kia thật phức tạp, y như tượng gỗ, không để ý đến Bách Bác dù chỉ một giây, luôn đem Bách Bác là cái gai trong mắt.

{CHUYỂN VER} [BIBLEBUILD] HOÀNG HẬU GIÁ ĐÁONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ