Kim Kiến Thành thấy Nhược Y đi về cung với mình mà cứ luyến tiếc chỗ vừa rời đi liền cười nói. - Ngươi luyến tiếc như vậy, hay để bổn cung nói hoàng thượng cho ngươi qua bên đó hậu hạ ngài ấy?
Nhược Y giật thót mình, nhìn y đang ngồi trên kiệu, Nhược Y gượng cười, chuyên tâm đi cùng y về cung, lắc lắc đầu.
- Không, nô tài...không có luyến tiếc gì cả.
Kim Kiến Thành giả vờ tròn xoe mắt, che miệng cười. Tiểu tử ngốc, còn dám qua mặt ta sao? Y chu chu cánh môi ra, tay cầm quạt, nói:
- Vậy à? Thật không luyến tiếc gì không? À mà năm sau Đường Liên cũng đủ tuổi xuất cung, ta định nói với hoàng thượng ban hôn cho tiểu tử đó...
- KHÔNG ĐƯỢC!
Kim Kiến Thành ngồi trên kiệu nhìn Nhược Y. - Ôi trời, cái tai của bổn cung.
Tiểu tử hốt hoảng cúi đầu nhỏ giọng:
- Nô tài biết tội, nương nương tha mạng.
- Haha, ngươi còn nói ngươi không luyến tiếc? - Kim Kiến Thành cười lớn làm đám thị vệ cũng cười, đám lính đang khiêng kiệu cũng cười châm chọc.
Nhược Y mặt đỏ au. - Nô tài...
- Bộ dạng của Đường Liên lúc nhìn ngươi thật giống ánh mắt hoàng thượng nhìn bổn cung, bổn cung còn có thể lầm sao?
Kim Kiến Thành chỉ nói một câu rồi vui vẻ nghĩ ngợi xem hôm nay sẽ làm gì. Đột nhiên từ khi y nhận ra bản thân mình đã chấp nhận hắn, trong lòng thấy thoải mái và lâng lâng làm sao. Có phải tâm tình tốt thì làm gì cũng đều thấy tốt không?
Y về cung, vội đi ngâm người trong bồn tắm với tinh dầu thơm, sau đó thì dùng bữa sáng, vừa ăn vừa cười mỉm, làm đám cung nữ và thái giám cũng thật lạ, nghe nói hôm qua hoàng hậu lưu lại ở chỗ hoàng thượng nhưng lại không lật thẻ thị tẩm, sai lại vui như vậy? Nam nhân thật khó hiểu.
Y ăn xong liền đem bình nước ra phía trước hậu viện tự tay tưới mấy chậu hoa cẩm tú của mình, trên môi nụ cười chưa bao giờ dứt.
Nhẩm tính xem, giờ này chắc Bách Bác cũng đã thiết triều xong. Y cười tủm tỉm đi vào trong, nhàn nhã uống trà.
Đột nhiên có tiếng ồn, y nhìn ra cửa, Đường Liên và vài cung nữ nữa bước vào, trên tay là đĩa bánh được phủ vải mỏng.
- Thỉnh an hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng sai nô tài sang đây dâng lên cho nương nương, người nói nương nương dạo này hơi xanh xao, bánh này cho nương nương tẩm bổ ạ.
Y nhìn đĩa bánh tứ quý, còn có một bình sữa bò lớn liền gật đầu, mặt cũng có chút đỏ. - Bổn cung... đợi ngài ấy sang ăn cùng.
Nhược Y cười hớn hở:
- Bánh này khó làm lắm đó nha~
Đường Liên nhe răng ra cười, chu chu cánh môi lên. - Đệ thấy ta có giỏi không?
- Huynh giỏi nhất.
Kim Kiến Thành xoa xoa thái dương, nhìn người ta chim chuột với nhau thật khó chịu. - Này, bổn cung không phải tượng gỗ. - Y phồng má bất mãn, phất tay. - Hai ngươi ra hậu viện tưới cây đi.

BẠN ĐANG ĐỌC
{CHUYỂN VER} [BIBLEBUILD] HOÀNG HẬU GIÁ ĐÁO
FanfictionHậu cung ba ngàn giai lệ nhưng hoàng đế chỉ moi tim móc ruột ra để sủng ái một vị nam hậu. Trên thế gian này thử hỏi người nào được hoàng đế sủng ái mà không vui mừng ? Duy chỉ có nam nhân đó là trầm mặc, ưu tư, lãnh đạm mọi khi gặp hoàng đế. Năm lầ...