CHƯƠNG 9: MƯU SÁT HOÀNG ĐẾ

246 30 6
                                        

Kim Kiến Thành vì những lời nói kia mà động tâm, y thơ thẩn về cung của mình, tổ yến cũng đem bỏ. Ngồi ngơ ngác bên cửa sổ.

Phải chi Bách Bác đừng xuất hiện, phải chi hắn đừng dùng cung tên bắn Sát Lang, phải chi hắn đừng đem y về đây, thì chàng đã không thành gia lập thất, y cũng không cần làm hoàng hậu. Hai người sẽ có cuộc sống an nhiên tự do tự tại biết chừng nào.

Hoàng cung như một chiếc lồng son, bên ngoài đều muốn chạy vào đây, chỉ có những ai ở đây mới hiểu nó cô đơn lạnh lẽo đến mức nào. Mỗi người một tẩm cung to lớn, chuyện ai nấy làm, chỗ ai nấy ở, giống như con chim nhỏ bị bắt bỏ vào lồng, bay mãi bay mãi cũng chỉ quanh quẩn bấy nhiêu đó.

Đời y rồi cũng như thế, chết già ở đây.

Tất cả đều là do hắn. Y căm hận, bàn tay vung xuống bàn làm bộ ly tách cũng rơi hết xuống sàn gạch lạnh lẽo.

-----

Kim Kiến Thành sau khi tắm rửa xong liền dùng cơm chiều, sau đó ngồi ở bàn trang điểm.

Nhược Y kì lạ đi đến hỏi. - Nương nương, tối rồi người còn muốn đi đâu vậy ạ?

- Trang điểm cho bổn cung, hôm nay bổn cung ở lại tẩm cung hoàng thượng. - Y lạnh nhạt nói, nhìn bản thân trong gương, mấy năm qua sống như không sống, tất cả là do ai ban chứ?

- Hả? - Nhược Y kinh ngạc, nhưng cũng mau chóng buộc tóc cho y. Tiểu tử đăm chiêu, hoàng hậu sao đột nhiên đòi đến tẩm cung của hoàng thượng chứ? Muốn thị tẩm sao? Có phải là nam nhân đến độ tuổi này đều thích mấy chuyện đó? Không làm sẽ không chịu nỗi? Cho nên hoàng hậu trước giờ giữ thân như ngọc, hôm nay lại tự mình đến tẩm cung hoàng thượng? Nhược Y lơ ngơ nghĩ như thế.

Đến khi tất cả đã xong xuôi, y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lại giấu một con dao nhỏ trong cánh tay áo, cùng Nhược Y và vài tên thị vệ đi về phía Dưỡng Tâm điện.

Y cũng không biết vì sao bản thân phải làm như thế, nhưng những lời Sát Lang nói sáng nay như con dao nhọn đâm vào chỗ vết thương cũ, làm nó rỉ máu không ngừng.

Bách Bác nhìn thấy y liền vui mừng, buông cả tấu chương mà đi tới chỗ y.

- Hoàng hậu.

- Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.

- Miễn lễ, miễn lễ. - Bách Bác đi tới đỡ y lên, tay cầm lấy tay y, cơn giận sáng giờ cũng không còn nữa.

- Ta xin lỗi, sáng nay đột nhiên mệt mỏi trong người nên không tiện đến đây. Tối nay... ta ở đây...với ngài được không? - Kim Kiến Thành vừa nói vừa trưng ra nụ cười làm Bách Bác càng si mê hơn.

Bách Bác đương nhiên đồng ý, sai người xịt ít hương cho long sàng, còn lấy thêm một chiếc chăn ấm ấp. Hết sức chu đáo.

Kim Kiến Thành vuốt vài sợi tóc trên trán hắn rồi hỏi. - Ngài đã uống thuốc chưa?

Hắn sướng rơn người, hành động thân mật này trước giờ Kim Kiến Thành chưa từng quan tâm hắn thế này. Hắn chỉ chén thuốc trên bàn. - Chưa nữa.

Kim Kiến Thành gật gù, tự động cởi áo choàng bên ngoài cho hắn. - Ngài ngồi đây đi, ta treo áo cho ngài rồi sẽ ra đút thuốc cho ngài uống.

{CHUYỂN VER} [BIBLEBUILD] HOÀNG HẬU GIÁ ĐÁONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ