Bình thường tan học, Bình hay chở Bông về trên chiếc xe máy 50cc DK Ways của cậu ta nhưng hôm nay Bông nghĩ Bình giận nên nó lủi thủi đi về một mình. Ấy thế mà vừa đi ra cửa lớp, Bình đã hỏi:
- Đi đâu đó?
- Thì... đi về.
- Đi về sao không đợi tao?
- Tao tưởng mày giận.
- Thì giận.
Bình nói xong mà Bông không hiểu luôn. Đúng là khi yêu mọi thứ nó không có tí logic nào hết trơn á. Bình giận thì giận chứ cậu đâu có muốn bỏ Bông đi về một mình. Cậu đèo Bông về nhà trong im lặng. Ngay ngã tư đèn xanh đèn đỏ, cha nội lái xe đi trước quẹo phải mà không xi nhan làm Bình không phản ứng kịp máng vào xe chả rồi chiếc xe ngã ra đất. Hai đứa vừa la lên một tiếng thì đã thấy nằm lăn ra đất, lưng Bình tiếp đất, còn con Bông nó thả lỏng người, làm theo tư thế ngã an toàn đã từng học trên mạng nên nhìn chung nó bình yên vô sự, chí có tay bị trầy sơ sơ. Nó vội vàng đỡ Bình dậy, hỏi cậu có sao không. Bình nhăn mặt một cái rồi bảo không sao. Cha nội kia làm sai mà còn chửi bới um sùm xong xách xe dọt mất.
Vài người gần đó cũng đến giúp đỡ 2 đứa nó dậy. Nhìn qua thấy hai đứa không bị gì, hỏi han vài câu rồi mọi người cũng rời đi. Bông nó lo nên cứ hỏi Bình có sao không, có đau ở đâu không, nó kéo tay áo ống quần Bình kiểm tra hết một lượt, nó ấn chỗ này nó nhấn chỗ kia, Bình bảo không có sao hết á. Con Bông bảo nhiều khi bây giờ không đau thôi chứ qua ngày sau là vài chỗ nó mới bắt đầu ê ê. Bình cười rồi hỏi Bông sao ngã hay quá vậy, tay thì cầm bàn tay Bông lên xem xét, cậu lấy chai nước trong ba lô ra rửa vết trầy trên tay Bông. Bông xót lắm mà nó ráng cắn răng nhịn. Bình bảo:
- Xin lỗi nha. Tại cha dà mắc dịch đó không xi nhan. Đau thì cứ la oai oái đi, sao cắn môi nhịn thấy tội quá vậy.
- Au... - Bông ngoan ngoãn nghe lời khi Bình đổ thêm nước lên vết trầy.
Trời trêu ngươi hai đứa nó hay sao mà vừa mới té xe xong thì trời ào xuống một cơn mưa. Bình vội vội vàng vàng chở Bông về nhà. Lúc này Bông ngồi sau mới thấy vết máu nhỏ nhạt nhạt sau lưng Bình nó la lên.
- Bình! Lưng mày chảy máu nè!
- À... ban nãy chà lưng xuống đường, chắc trầy trụa chút xíu.
Mưa rơi ướt áo Bình, máu và nước hòa lẫn vào nhau lan thành một vệt nhỏ màu đỏ nhạt trên áo. Bông nó lo lắng, vừa về tới đầu ngỏ nó bảo:
- Mày chạy vào nhà tao luôn đi.
- Hả?
- Chạy vào đi, để tao xử lí vết thương cho mày, để thế này đâu có được. Vào tao cho mày mượn áo mưa mang về.
Bình ngần ngừ tính từ chối thì con Bông đã hối nhanh nhanh làm Bình chỉ biết nghe lời chạy vào ngõ. Trời mưa không dứt, con Bông bảo Bình dắt xe vào trong nhà rồi nó đóng cổng lại. Hy vọng các camera chạy bằng cơm không nhìn thấy.
Bình khó xử không dám bước vào. Cậu sợ gặp ba mẹ Bông. Bông giải tán nổi lo giúp Bình:
- Vào đi, ba tao tối mới về, mẹ tao mất hồi mới đẻ tao nên không có nhà đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Gia sư môn tình yêu
FanficTui muốn viết một câu chuyện học đường thuần Việt một chút nên Soobin trong truyện này sẽ tên là Bình nhé. Nữ chính của chúng ta tên là Hoa, biệt danh là Bông. Bạn Bông nhà ta là học bá luôn xếp nhất toàn khối, rất ham học hỏi, thích đọc sách và yêu...