Bình thành công làm con Bông thể hiện cái sự ghen của nó rồi nhưng Bình đâu biết câu "Jealousy in romance is like salt in food. A little can enhance the savor, but too much can spoil the pleasure, and, under certain circumstances, can be life-threatening." (Lòng ghen tuông trong chuyện tình yêu giống như muối trong thức ăn: một chút có thể tăng thêm vị, nhưng nhiều quá có thể làm mất ngon, và trong một số trường hợp nào đó, có thể nguy hiểm đến tính mạng.)
Lẽ ra lúc đó Bông nên giảng bài về từ "Jealousy" cho Bình chứ không phải Khôi. Bình đã quay vào ô "life-threatening" mất rồi. Bình chưa kịp hiểu điều gì vừa diễn ra thì con Bông đã đi khỏi Family Mart bắt xe bus về nhà rồi. Bình mở điện thoại lên xem, đọc mấy tin nhắn mà não cậu căng hết cả lên.
Cậu vội vàng gọi cho Bông nhưng Bông không nghe. Bình chạy về trạm xe bus gần nhà Bông đợi sẵn. Bông vừa thấy Bình là lau lau đôi mắt đỏ hoe đi rồi cúi đầu đi một mạch về phía ngõ nhà nó. Mặc kệ Bình cứ lái xe đi kè kè kế bên đầy lo lắng bảo nó lên xe đi Bình chở về nhà dù nhà con Bông còn cách đúng 300m. Bình hết lời giải thích là không phải nó "Ok" cái câu đó của Lan nhưng con Bông đã mất niềm tin rồi, nó không nghe gì cả.
Lúc về tới nhà, Bông nó định mở cổng vào thì Bình đã nắm tay giữ lại khăng khăng:
- Tao bị oan thật mà. Mày không tin tao sao?
Bông nhịn lâu rồi. Nó hất tay Bình ra, cố nói bằng giọng thản nhiên nhất có thể.
- Tao chia tay vì chán thôi. Tao chẳng biết nãy giờ mày nói tin nhắn với bị oan gì cả.
- Mày nói dối.
Bông tức giận bảo:
- Chẳng lẽ chỉ có mày mới được chán rồi đá tao còn tao thì không được phép chán mày sao??
Bình im lặng. Bông dứt khoác đi vào nhà, đóng cổng lại, lạnh lùng nói thêm một câu:
- Tao học xong rồi, tao cũng làm bạn gái mày xong rồi, mày dạy, tao trả học phí đúng như thỏa thuận, cảm ơn.
Tim Bình đau nhói. Bông thật sự không thích cậu thật sao? Là không phải ghen mà là nó chán thật? Không lẽ lẩu ly kinh đến mức làm con Bông phát chán Bình luôn sao? Không thể nào, làm sao mà đột nhiên đang vui vẻ mà con Bông lại như thế được, chắc chắn là do thấy tin nhắn của con Lan rồi.
Bình không về, cậu gọi cho Bông mãi dù Bông không bắt máy, lát sau Bông tắt nguồn điện thoại luôn. Ồn ào quá, nó đang trùm chăn khóc lóc thất tình cơ mà. Đến tận lúc anh Tuấn về, anh hỏi sao Bình đứng đó, Bình khổ sở kể lại mọi chuyện, anh Tuấn khuyên Bình về nhà đi đợi mai con Bông bình tĩnh lại rồi nói chuyện, có gì anh nói giúp Bình cho.
Hôm đó Bông khóc một trận to, chẳng buồn cả ăn cơm tối. Ba với anh Tuấn lên gõ cửa dỗ nó xuống ăn cơm, nó bảo không đói, nó cần ở một mình. Ba Bông lắc đầu, đặt tay lên vai Tuấn kêu thôi cứ để nó khóc. Dù sao chia tay cũng không phải là tệ.
Bông nó cũng sợ mà. Nó sợ Bình quen đứa khác lắm, sợ Bình chán nó. Dạo này nó chẳng gặp Bình mấy, nó cũng in ít nói về toán học, khoa học, hóa học, sinh học,.. vì nó sợ Bình nghe thấy chán. Mấy lúc Bình sang nhà Lan dạy học, con Bông ở nhà hay lên tìm hiểu lý do vì sao người ta ngoại tình. Nó tìm ra được 5 lý do.
BẠN ĐANG ĐỌC
Gia sư môn tình yêu
FanficTui muốn viết một câu chuyện học đường thuần Việt một chút nên Soobin trong truyện này sẽ tên là Bình nhé. Nữ chính của chúng ta tên là Hoa, biệt danh là Bông. Bạn Bông nhà ta là học bá luôn xếp nhất toàn khối, rất ham học hỏi, thích đọc sách và yêu...