Chap 7

7K 212 7
                                    

Chap 7 (ráng nuốt cốt truyện trước đi, chờ ngày ra H của cô ba x cậu Thành ☺️) Chap 7

Dù tối qua cậu Thành không ngủ đủ giấc nhưng cậu vẫn dậy từ rất sớm. Hôm nay là ngày cậu được về nhà thăm các em của mình. Đồ ăn thừa từ cỗ ngày hôm qua bà Sáu đều góm lại cẩn thận. Cậu rời đi từ rất sớm, gà trống chưa gáy là cậu đã bắt đầu đi. Hai tay cậu Thành xách bao nhiêu là đồ nhưng cậu vẫn không tiêu một đồng nào để đi xe kéo mà kiên trì đi một khoảng xa để về nhà mình.

Khi cậu đng đi trên con đường vắng thì một chiếc xe hơi chạy qua, cậu vô thức quay sang nhìn vừa hay chạm mắt với người lái xe, đó là cô ba.Hai cặp mắt vừa nhìn vào nhau đã nhanh chóng tách ra, xe của cô ba chạy nhanh hơi chạy vút trong sướng sớm. Cậu Thành ngước mắt nhìn theo bóng xe, ánh mắt có chút đượm buồn.

"Cuội, anh Thành về! Anh Thành về!"

Thằng Tẹo, đứa thứ tư nhà cậu Thành, nó đang phơi quần áo thấy lấp ló bóng cậu là nó liền reo lên. Thằng Cuội, là đứa hai, đang cột tóc cho cái Hẹ, nghe nó ra, nó mừng đến mức mặc kệ một bên tóc còn lại của bé Hẹ chưa cột mà chạy ra.

"Đâu? Đâu?"

Cái Lan ở trong bếp nghe được cũng bỏ dở nồi cháo mà chạy, những đứa khác trong nhà cũng ào chạy ra. Bọn nó đứng ngóng nhìn bóng người mặc chiếc áo tất màu xanh đậm từ xa đang đi về hướng nhà nó.

"Có phải Hai không?"

Cái Hẹ hỏi.

"Hình như không phải!"

Thằng Quân, đứa thứ 5 đáp.

"Hình như là Hai mà."

Cái Lan nói.

Cậu Thành đi đường xa nên chân hơi đau, nhưng vừa thấy đám em mình đứng ngóng là chân cậu như hết mỏi hết đau vậy. Cậu bắt đầu chạy về căn nhà nhỏ của mình. Cậu nhìn đám trẻ nhà mình từ khuôn mặt nghi hoặc từ từ trở nên vui vẻ. Cậu Thành dang hai tay, miệng cười tươi.

"Hai về rồi nè!"

Đám trẻ nhìn thấy đúng là anh mình, mắt chúng mở to cả đám cùng chạy ào đến. Cái Hẹ lùn nhất, nhỏ nhất mà nó chạy nhanh nhất, nó ào một cái đã nhảy tót lên bám được lên cổ của anh nó. Thằng Cuội vui quá mà mặc kệ một chiếc lá văng đi, dẫm chân đất chạy đến rồi nó thấy thằng Quân đi chân không, nó chỉ đành hụt lại bế em nó lên.

"Hai ơi, Hai ơi!"

Bé Hẹ ôm chặt anh nó mà vừa vui vừa mếu mếu gọi. Cậu Thành rời nhà đi đã lâu chưa về làm nó nhớ anh nó chết đi được, cái Lan thằng Tẹo thằng An cũng chạy ào đến ôm chặt cậu. Thằng Cuội bế thằng Quân đi lại. Đứa nào cũng mừng nhưng lại không nhịn được mà rươm rướm nước mắt.

"Ơ mấy đứa này, Hai về mà bay khóc cái gì, phải mừng chứ!"

"Ha-"

"Ôi chao, đúng rồi, bay phải mừng, mừng vì vợ của lão phú hộ về thăm. Cái làng này cũng phải mừng đấy, cái làng này phải tích đức ba đời mới có vợ lão phú hộ về thăm đấy."

Cái Lan chưa kịp cất tiếng thì bà hàng xóm chuẩn bị đi bán thịt lợn đã lên tiếng chế giễu. Lão chồng của bà ta đang chặt thịt ầm ầm thì cũng lên tiếng.

(Song tính/ thô tục) Cậu ơi, đừng!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ