Tuii xin phép không gọi tên cô gái này nhé tránh dính tên bạn nào thì không hay lắm ạa.
À tui lưu ý cho các cậu là tui đang viết kí ức và những suy nghĩ, nghi ngờ của Su thôi nhe
____________________________________________________
Minh: Có chuyện gì thì cô cũng không nên xông xộc vào nhà người khác như vậy. Mời cô đi ra giùm
Cô gái: Ha...tôi nói thì cậu sẽ quan tâm ngay đó. Đêm qua anh Phát không ở cùng cậu đúng chứ?
Minh: Sao cô biết? Mà có liên quan gì đến cô?
Cô gái: Anh ấy ở cùng tôi đấy. Tại căn phòng này và chúng tôi đã...trên chiếc giường ấy.
Vừa nói cô ta vừa cười cười, tay chỉ vào chiếc giường thân thuộc của cậu. Có lẽ đêm qua quá mệt mà cậu chẳng để ý tới nhỉ? Mà sao anh lại có chìa khóa nhà cậu? Chưa hết bàng hoàng với những câu hỏi thì cô ta đi thẳng tới chiếc giường, cuối xuống và quay lưng lại để cậu không thấy, giả vờ đặt chiếc bông tai dưới gối rồi lại lật tung chăn gối lên. Dường như cô ta nghĩ như vậy mới khiến cậu tin hoàn toàn vào lời nói của cô ta. Nhìn chiếc bông tai trên tay y hệt với cái cô ta đang đeo, tim cậu nhói lên và lòng cũng thắt lại. Thật không còn gì để nghi ngờ nữa rồi, anh đã thực sự làm chuyện đó với cô gái này. Như đạt được mục đích, cô ta vui vẻ rời đi, đột nhiên tới cửa thì quay lại nói với cậu:
Cô gái: À anh Phát có dặn tôi nói với cậu, anh ấy bỏ cậu rồi. Đừng đi tìm anh ấy nữa, người gì ngốc thế không biết.
Minh: Ý-y...của-a cô là sao?
Cô gái: Rõ là cậu thấy anh Phát khoác tay tôi rồi, vậy mà vẫn vui vẻ chờ đợi anh ấy. Haha...ngu ngốc thật.
Minh: Cô...
Không đợi cậu nói tiếp, cô ta đóng cửa cái rầm rồi rời đi. Vậy ra đây là lý do mọi người tổ chức sinh nhật ở tận nơi xa xôi đến thế sao? Để anh và cô có thể ân ái với nhau ngay tại chính phòng cậu. Chắc có lẽ mọi chuyện đều là anh sắp xếp và cậu đã nghĩ đó là món quà mà anh dành cho cậu vào ngày sinh nhật. Thật nực cười khi chuyện đã đến vậy mà cậu vẫn nắm tia hi vọng yếu ớt, nhấc máy gọi cho anh. Nhưng đầu bên kia chỉ còn để lại tiếng beep beep, anh thực sự đã chặn cậu rồi. Không chỉ là số điện thoại, ngay cả các mạng xã hội khác cũng vậy. Cậu phiền đến thế ư? Haiz...chàng trai nhỏ của tôi vì chuyện trước đó đã đau lắm rồi, giờ đây còn chấn động như vậy thì không biết cậu sẽ ra sao? Tưởng chừng như cậu sẽ nói chuyện này cho người anh em thân thiết của cậu là Quang Anh, nhưng cậu lại giữ nó cho riêng mình. Có lẽ bởi vì cậu chẳng muốn ai nhắc lại cái chuyện khiến cuộc đời cậu rơi vào vực sâu thẳm. Sau dạo đó cậu đã nhốt mình ở trong nhà suốt cả tuần liền. Anh em gọi đến thì chỉ trả lời qua loa vài câu, ngay cả thầy cũng bất lực trước cậu. Một tuần dằn vặt bản thân, cậu đã bước ra khỏi cửa với tâm lí rằng sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa, cũng như chẳng muốn biết anh đang ở đâu, đang làm gì, ở với ai như trước. Quang Anh thấy cậu cả ngày chả nhắc đến Phát thì thắc mắc hỏi cậu không muốn biết Diêu Bông của cậu đang ở đâu sao? Đúng thật là vào ngày sinh nhật cậu và cả tuần cậu nhốt mình trong phòng thì dường như Nhật Phát cũng biến mất. Anh chỉ để lại lời nhắn cho thầy rằng mình có công việc gia đình rất bận nên tạm thời sẽ không hoạt động một thời gian dài. Cậu chỉ thắc mắc lúc đầu nhưng sau đó thì gạt phắc đi suy nghĩ vớ vẩn ấy. Anh ta ở đâu thì liên quan cái đếch gì đến cậu chứ? Thời gian vẫn cứ trôi, nhưng kí ức không mấy tốt đẹp vẫn ở trong cậu, những lúc cậu thấy mệt mỏi thì những thứ xấu xa ấy lại không biết điều mà lũ lượt ùa về trong cậu, khiến cậu đã mệt lại càng mệt thêm. Cứ vậy mà dần dần, sức khỏe của cậu cũng đi xuống trầm trọng. Có ngày cậu chỉ ngủ được 2 tiếng rồi lại mấy đêm liền thức trắng, số lần cậu vào bệnh viện nhiều đến nỗi bác sĩ bệnh viện như người thân của cậu luôn vậy. Cũng vài lần cậu tự hỏi "Nhật Phát à, anh thấy em thế này anh có xót lắm đúng không? Em xin lỗi....E-em lại nhớ anh rồi?" Và sau đó lại nấp sau cái gối chiếc chăn mà khóc nấc từng cơn. Đúng thế, một con người nhạy cảm, yếu ớt như cậu thì làm sao quên được những năm tháng ấy, làm sao quên được người con trai cậu đã yêu suốt những năm cấp 3 đến tận khi cả hai đã tốt nghiệp cơ chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
Phatsu/ Chờ đợi liệu có đáng?
RomanceEo ôii tôi mê 2 người này quá rồi nên phải tự viết tự đọc thôi Tôi cũng không biết mô tả sao nữa :((( mà kết truyện HE nha Chúc mọi người đọc vui vẻ :33