Bước xuống, đi thẳng vào trong phòng chờ, cậu dường như quá mệt để có thể nhận ra Nhật Phát luôn đi theo cậu phía sau. Nhìn cậu ngồi trong phòng chờ mà cứ gật gù mãi khiến anh muốn chạy đến bên cậu, lo lắng quan tâm chăm sóc cậu như trước. Bỗng một bàn tay vỗ vai khiến anh giật mình:
Thầy Quân: Mày nhìn thằng Su chuyện gì mà đắm đuối thế con?
Phát: Dạ...dạ có gì đâu ạ.
Thầy Quân: Ừ! Ánh mắt mày dán chặt vào người nó ấy. Tao không mù nhé!
Phát: Dạ...thì...
Thầy Quân: Mày lại bắt chuyện, trêu nó cho nó tỉnh đi con. Lần nào đi show cũng thế.
Phát: Lần nào cũng thế là sao thầy?
Thầy Quân: Ôi mày vẫn vậy à con, thì lần nào đi show nó cũng như thằng mất sổ gạo í. Có lần nó chưa kịp diễn đã té xỉu rồi phải đưa vào bệnh viên cơ đấy. Mà nó bướng, nói nghỉ mà nói mãi chẳng nghe.
Phát: Tội bạn thế ạa.
Thầy Quân: Sao mày không tội tao nữa? Tao phải gánh cả một đàn báo, báo nhất là mày mà chưa bao giờ thấy mày tội cho tao ấy.
Phát: Dạa tội thầy quá đi, tí con gửi thêm cho thầy ít quà cho thầy nhé.
Thầy Quân: Biết điều đấy con.
Đáng lẽ anh phải biết điều này sớm hơn chứ, suốt 4 năm này tất cả những gì cậu chịu đựng liệu anh có biết hết được không. Tới tiết mục hát cùng với anh mà cậu cũng né tránh, đứng cách xa anh nhất có thể. Nếu là trước đây, cậu sẽ luôn tìm mọi cách để lại gần, hỏi han rồi hai người lại tạo ra nhiều tiểu phẩm tiếng cười cho mọi người. Chỉ tiếc là giờ đây muốn thế cũng thật khó. Nhưng anh vẫn tin chắc rằng mình có thể làm được. Còn cậu suốt nhiều giờ biểu diễn vẫn cố gắng gượng, đã mệt rồi còn phải tránh né những va chạm của anh sau đó lại nhảy nhót như bình thường. Cậu không muốn ai thấy cậu yếu đuối, càng không muốn ai vì lo lắng cho mình mà buồn rầu, nói đúng hơn thì là cậu sợ phiền, thế thôi. Nhưng chàng trai của em ơi, mọi người không lo cho cậu, đến cậu cũng chẳng màng tới mình thì ai sẽ lo cho cậu đây? Câu trả lời là Nhật Phát nhé. Anh nhìn cậu cứ một lúc là lại thở không đều, rồi loạng choạng như sắp ngã đến nơi. Nhưng lại chẳng thể làm gì được cho cậu lúc này, "thật khó chịu". Có một bức tường vô hình ngăn anh chạy lại bế cậu vào nghỉ ngơi, hỏi thăm cậu từng chút một, cho cậu tựa vào vai anh và nghe những lời an ủi của anh.Cuối cùng buổi biểu diễn cũng kết thúc, cậu xin lỗi các fan vì có một số công việc mà cậu không thể giao lưu được. Bước vào phòng chờ, cậu thấy lúc này chả có ai nên cũng buông thả mọi thứ, mệt mỏi bước từng bước nặng trĩu đến chiếc ghế sofa gần đó. Nhưng mới bước đi vài bước, cậu bắt đầu choáng váng, mắt cũng mờ dần đi. *Bịch* cậu ngã xuống sàn vừa lúc Phát đi vào, không nói không rằng anh bế cậu lên xe, vội vàng bảo trợ lý đưa cậu đến bệnh viên. Anh cũng từ chối ở lại nói chuyện với fan vì nhìn cậu mệt mỏi thế kia anh lo lắm, tâm trạng đâu mà trò chuyện khi cậu đang vật vã đến đi đứng còn không vững cơ chứ. Cùng trợ lý đưa cậu vào bệnh viện rồi ngồi bên giường bệnh, nắm tay cậu với đôi mắt ngấng lệ. Bác sĩ đi đến, từ chỗ y tá biết được cậu bị sốt cao, thiếu chất dinh dưỡng dẫn tới kiệt quệ mà ngất đi.
Bác sĩ: Lại nữa hả? Tôi nhớ mới khám cho cậu ấy tuần vừa rồi mà.
Y tá: Vâng bác, giới trẻ ngày nay làm việc chả có tí để tâm gì cả.
Bác sĩ: Haiz...không ra làm sao. Ô, cháu là ai vậy?
Phát: Dạ cháu là bạn của Minh. Bạn ấy làm sao rồi bác?
Bác sĩ: À, ra là bạn thằng Minh. Nó bị sốt cao, thiếu chất rồi mệt quá ngất tí thôi. Bác cũng quen rồi, không sao đâu.
Phát: Quen ạ bác?
Bác sĩ: Cháu không biết hả? Khoảng 2,3 năm nay nó vào bệnh viện phải tính thành thói quen í, một tháng là phải vào ít nhất 3 lần, lần nhiều nhất bác nhớ là tận 8 lần cơ. Có lần nó còn phải nằm lại điều trị suốt hơn 2 tuần mới khỏe lên tí. Khổ thân thật sự.
Nghe bác sĩ kể mà lòng anh đau xót, nhói cả tim. Anh cảm ơn bác sĩ và trả tiền viện phí cho cậu. Đến tối muộn cậu mới mơ màng tỉnh dậy, nhìn tay anh đang nắm chặt tay mình, nằm gục xuống bên cạnh thì trong cậu vừa hận vừa thương anh. Cậu đưa tay kia sờ mái tóc của anh, mùi hương nhẹ lưu lại trên bàn tay khiến cậu thấy bình yên, tự nhiên nhớ lại chuyện cũ mà cậu bực mình rồi xoa đầu anh làm tóc anh rối tung lên. Anh cũng vì thế mà tỉnh giấc, gấp gáp hỏi cậu còn mệt không, đói không, ăn chút gì không, thấy không khỏe chỗ nào không để anh đi gọi bác sĩ và rất rất nhiều câu hỏi thể hiện sự quan tâm. Ngắm anh trong dáng vẻ đó làm cậu bật cười, anh vội sờ lên mặt mình.
Phát: Ơ, ơ, mặt tôi dính gì à? Mà bạn sao rồi nói đi chứ cười gì vậy Suuu?
Minh: À ừm mặt cậu không có gì đâu. Tôi ổn, không sao.
Phát: Uầy! Vậy tốt rồi.
Minh: Tốt gì cơ?
Phát: Hì, thôi tôi đi mua bạn ít cháo. Không hành ok nhá? À còn hộp dâu tây với sữa đặc để ở nhà nữa. Chờ tôi hơi lâu tí.
Minh: Ừm, lượn đê.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phatsu/ Chờ đợi liệu có đáng?
RomanceEo ôii tôi mê 2 người này quá rồi nên phải tự viết tự đọc thôi Tôi cũng không biết mô tả sao nữa :((( mà kết truyện HE nha Chúc mọi người đọc vui vẻ :33