Sau bao nhiêu chuyện xảy ra đi kèm với đêm qua thì Nhật Phát đã tưởng tượng cảnh buổi sáng, vào 9 giờ, ánh nắng chói chang rọi vào, mở mắt, thấy em bé yêu nằm cuộn tròn, nấp gọn trong người mình, xoa xoa mái tóc vẫn lưu mùi hương nhẹ, hôn nhẹ lên trán em, chuẩn bị bữa sáng và đưa em đi chơi. Dừng ngay! Bao nhiêu thứ tốt đẹp ấy lại trở thành mơ mộng, bởi cái men say làm anh ngủ đến gần 12 giờ trưa và điều quan trọng hơn là không thấy Bảo Minh đâu. Tìm kiếm khắp nhà, gọi hỏi thăm các anh em và thầy thì cũng chả nghe ngóng được tin tức gì về kẹo mút dở.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại, nhìn màn hình hiện lên là một số lạ làm anh nghĩ ngay tới trường hợp cậu nhập viện hay gặp chuyện gì đó và người gọi đến sẽ bảo 'đây có phải người nhà của Bảo Minh không?'. Chẳng dám chần chừ thêm, anh vội bắt máy, chiếc điện thoại vang lên giọng nói hơi quen.
Vương: Alo, phải Phát đấy không?
Phát: Dạ đúng rồi. Mà ai thế ạ?
Vương: Ơ quên giọng rồi hả trời? Tôi, chủ tịch đây.
Phát: Vương à? Rồi gọi tôi có chuyện gì? Thấy Su đâu không?
Vương: À à...Su bảo 8 giờ tối nay đến một nơi nhưng mà tới giờ đó tôi mới được gửi định vị.
Phát: Biết rồi. Su đâu?
Vương: Ừm...sao tôi biết được?
Phát: Vậy thôi nhé.Chưa đợi đầu bên kia nói thêm gì anh đã tắt cái rụp đi. Vương nhìn màn hình cuộc gọi rồi lại nghe tiếng than khổ ở trong phòng, "ôi trời sao mà dính vô chi cho mệt vậy biết". Mới sáng 7 giờ khi đang say giấc nồng, Minh đã chạy sang đập cửa nhà, trông cái dáng vẻ đi đứng không vững với mùi rượu còn thoang thoảng thì Vương cũng đoán được đêm qua thằng bạn mình chả ổn tí nào rồi. Nghe cậu than từ sáng tới trưa mãi một câu 'huhu cái lưng cụa pé, đau quạ, chết tiệt tên khốn đó, aishhh'. Khó chịu hơn là cậu không cho Vương đi đâu hết, bắt Vương phải ngồi nghe cậu tụng kinh suốt 3 tiếng đồng hồ. Giờ lại đến bị Phát gank, "số xui lắm lắm như mình mới dính vô vợ chồng nhà này".
Nhìn quanh ngôi nhà của Hoàng Anh Vương bây giờ có một đống hỗn độn đang chờ Minh. Cậu đã lỡ đặt quá nhiều món hàng để rồi giờ không biết sắp xếp thế nào. Hóa ra vào cái ngày anh bỏ cuốn sổ nhật kí sang một bên, cậu có vào nhà thăm anh thì thấy nó nằm lấp ló dưới tủ quần áo. Cậu biết ngay là anh tự cao, cho rằng mình nắm chắc phần thắng nên đã nhân lúc anh không chú ý mà cất đi. Đọc lại thì cậu mới hiểu vì sao anh có thể dễ dàng nắm bắt những gì cậu đã làm. Lướt qua 2 trang cuối, cậu cũng thừa hiểu chuyện anh lơ ngơ không để tâm mà âm thầm thực hiện màn tỏ tình đầy lãng mạn trước đó anh chuẩn bị cho cậu. Nhưng sao hồi đó một mình anh làm được hay thật, lung linh huyền ảo một cách tuyệt vời thế nhỉ? Còn cậu nhờ cả Vương giúp mình lại chẳng đâu vào đâu. Minh bơ Phát là chuyện thường tình vì trước khi tỏ tình cậu, anh còn bơ đẹp hơn cậu bây giờ nữa. Cả tuần không nói với cậu một câu, không thèm nhìn cậu lấy một cái luôn kia mà, "em làm vậy với anh là nhẹ rồi đấy Phát ơi".
Vương: Này, định nằm đó luôn hả? Mày không dậy dọn cái đống mày bày ra đi.
Minh: Đau quạ, cíu pé, cái lưng. Aishhh. Khổ quá hic...
Vương: Mày khoải đi con, tao mới là người cần cứu nè, tao mới là đứa khổ đây.
Minh: Rồi rồi, nốt chiều nay tao dọn.
Vương: Mày bảo tối nay 8 giờ, mày xem cái đồng hồ giùm tao cái.
Minh: Ôi vãi nhee, nhanh thế. Đi lẹ lẹ nhanh nhanh giúp tao sắp xếp lại đi.
Vương: Đệch. Xong chuyện này mỗi đứa tỉ rưỡi chuyển gấp cho tao là vừa.
Minh: Cốn cái lò nhé.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phatsu/ Chờ đợi liệu có đáng?
Storie d'amoreEo ôii tôi mê 2 người này quá rồi nên phải tự viết tự đọc thôi Tôi cũng không biết mô tả sao nữa :((( mà kết truyện HE nha Chúc mọi người đọc vui vẻ :33