Chương 3: Nỗi buồn ô uế

175 29 0
                                    

Chuuya chạm vào bề mặt khối trụ màu xanh đen ấy. Bỗng nhiên một tiếng 'Bang' lớn vang lên từ bên trong. Tôi sững người.

Một bàn tay người có kích cỡ bằng bàn tay của cậu. Tôi chỉ thấy bàn tay đó hiện ra, phần còn lại bị chìm nghỉm bởi thứ bóng tối màu xanh đen.

"Ai ở trong đó?" Chuuya hét vào mặt N. Ông ta vẫn nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh lẽo. Bàn tay đó là của ai?

"Không cần phải vội". N lấy ra chiếc điều khiển từ túi áo khoác blouse, nhấn nút gì đó. Chất lỏng xanh đen từ từ rút đi tạo nên tiếng kêu ùng ục.

Vật thể dần dần hiện ra.

"Đây... đây là...?" Chuuya lùi lại để nhìn 'thứ đó'.

Cổ họng tôi khô khốc. Tôi thậm chí còn không thể thốt ra tiếng kêu. Điều này quá sức tưởng tượng. Tên chó khốn nạn đó, hắn mới là thứ rác rưởi không biết giới hạn là gì. Hắn có nghĩ đến hậu quả chứ? Chắc chắn là không. Không bao giờ. Loại người như hắn...

Bên trong thứ chất lỏng ấy - là Chuuya. Đôi mắt nhắm nghiền, gầy gò một cách khủng khiếp, trông trẻ hơn một chút so với Chuuya. Chân bị trói lại bởi chiếc còng màu trắng bạc gắn chặt với đáy của khối trụ bằng kính trong suốt. Cậu ta như thể đang ngủ nhưng tôi biết rằng Chuuya đó sắp chết đến nơi rồi, chuẩn bị vỡ tan ra thành từng mảnh.

"Để ta giới thiệu, đây chính là bản gốc của cậu." Hắn lại huyên thuyên nữa. Tôi muốn giết chết, sau đó xé xác hắn ta vứt cho cá ăn. Khoan đã, N nắm rất nhiều thông tin có ích. Giết hắn bây giờ chỉ mang lại bất lợi.

Đột nhiên, cậu bé đó bắt đầu trở nên đau đớn. Tiếng ho dữ dội như muốn nôn hết nội tạng ra bên ngoài. Cậu ta cúi xuống và nôn mửa liên tục. Tuy nhiên, tôi không nghe thấy tiếng kêu trong đó vì khối trụ quá dày.

Chuuya hoảng hốt : "Này, cậu ta có ổn không đấy?"

"Có lẽ là không. " N bình tĩnh nói "Dù sao thì thứ dung dịch cần thiết cho sự sống đã rút cạn rồi".

Cậu bé vung tay chân đập loạn xạ trong khối trụ, một lúc sau bị co giật và ho ra máu.

Tôi không chịu được nữa, tôi chạy đến và kéo mạnh áo của hắn.

"Đổ lại nước vào ngay! Nhanh lên!"

"Tại sao?" Biểu cảm của N không có gì mảy may thay đổi.

"Câm mồm! Đổ lại nước vào hoặc là ta giết chết ngươi!". Chuuya mất kiểm soát, lao lên nắm cổ áo hắn và đẩy ngã hắn xuống, rồi gào thét như một con thú hoang.

N nhún vai và đưa Chuuya chiếc điều khiển. Cậu cố gắng nhấn các nút, nhưng không có phản hồi. Làn da cậu bé tái xanh, chuyển sang màu tím, trông cực kỳ đau đớn. Nó không thở nổi vì bị lượng máu tràn ra màu đỏ thẫm lẫn màu đen. Vô vọng rồi, không cứu được nữa.

Thì sao chứ?

Tôi điên cuồng đập vỡ lớp kính dày, dung dịch còn lại chảy hết ra ngoài. Tôi mặc kệ tay mình đẫm máu, cố gắng lôi cậu bé ra ngoài. Chuuya cũng lao vào đỡ lấy thân hình gầy guộc ấy. "Này, gắng lên!"

"Hộc , hộc ." Đáp lại Chuuya chỉ là tiếng thở dốc trong tuyệt vọng. Cậu bé bám lấy Chuuya, mở miệng định nói gì đó. Ánh mắt hiền từ và yếu đuối làm tôi chết lặng.

[BSD] Sự tồn tạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ