Chương 16: Đổi ý

83 12 0
                                    

Không hiểu tại sao kể từ khi đến với thế giới này, tôi luôn mơ thấy ác mộng.

Chúng là ký ức, là quá khứ tạo nên con người tôi hiện tại. Chúng không tha thứ cho tôi, cũng như tôi không tha thứ cho chính mình.

Nhiều lúc tôi tự hỏi : "Nếu sự tồn tại của bản thân là một sự sai lầm, thì mục đích ban đầu đưa nó đến với thế giới này là gì?"

Câu hỏi này có thể mãi mãi không có câu trả lời chính xác.

Tôi đã đem vấn đề này đưa cho một vài người, họ thường câm nín, rồi lắc đầu.

Tôi giữ lại nó trong lòng, thi thoảng nó gặm nhấm, ăn mòn tâm hồn tôi từ từ. Tôi cứ thế buông xuôi, cố gắng quên lãng đi.

Giấc mơ lần này có sự khác biệt. Bình thường đến lạ lẫm.

Chỉ là khung cảnh tôi nhàn nhã ngồi ăn chocolate, một tay cầm quyển sách yêu thích.

Chả hiểu tại sao tôi cảm thấy một chút man mác buồn.

***

Tôi mở mắt.

Trước mặt tôi là một bức tường lớn, bề mặt bong tróc từng mảng bê tông. Một nơi ẩm ướt, tối tăm.

Sàn nhà lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo hơn một chút. Tay chân đang bị còng lại. Tôi dễ dàng phá nát chiếc còng và thoát ra. Một vài người nghe thấy tiếng động và chạy vào căn phòng, trên tay cầm những khẩu súng.

"Cái gì? Sao mày có thể thoát ra được? "

"Không lẽ... Mày là..."

"Dị năng lực giả!"

Bọn họ tỏ vẻ sợ hãi, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Một trong số đó trấn an rằng:

"Thế thì sao chứ? Nó không tài nào chống lại được súng đạn đâu. Cứ xả đạn đi! Rồi nó cũng sẽ chết thôi!"

Họ giơ súng chĩa về phía tôi.

Pằng! Pằng! Pằng!...

Những viên đạn rời khỏi nòng súng, bay đi với tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường.

Nếu là người bình thường thì người đó sẽ tử vong vì mất máu hoặc trúng chỗ hiểm.

Như có sức mạnh vô hình nào đó khiến các viên đạn không thể chạm vào mục tiêu. Chúng dừng lại và lơ lửng trên không. Sau đó, các viên đạn chuyển hướng bay về phía ngược lại.

Lũ người đó ngã xuống như hiệu ứng domino.

Tôi ra khỏi căn phòng, xem xét Dazai và Oda đang ở đâu.

Vài phút sau, tôi thấy họ ở một căn phòng cũ kĩ.

Oda bị trói vào chiếc ghế. Dazai thì bị còng tay đang đứng trước mặt Oda.

Dazai nhìn thấy tôi nở nụ cười toe toét như chưa hề bị bắt cóc.

"Yo, đã lâu không gặp."

Tôi thờ ơ nói: "Không cần phải chào. Đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua vụ này. "

Nụ cười của hắn liền trở nên gượng gạo. Hắn ngẩng khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương.

[BSD] Sự tồn tạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ