Chương 13: Radona

109 13 0
                                    

Đứa trẻ ngày càng khóc nhiều hơn.

"Hức hức... Em với mama chơi...trốn tìm...nhưng tìm...hông thấy mama...".

Tâm trạng tôi đang vô cùng tồi tệ. Đứa trẻ này là con của tình nhân của bố tôi... Nó xuất hiện trước mặt tôi khiến trái tim tôi đau đớn.

Tôi kìm nén cảm xúc lại, hỏi:

"Bố em đâu? Sao không chơi với em?"

Nghe tôi hỏi, nó nín khóc, bỗng dưng vui vẻ cười nói :

"Papa là anh hùng số một của em! Papa đi làm rất vất vả để chăm sóc em và mama...Papa hay đưa em đi chơi công viên, mua búp bê và bánh kẹo. Papa là người tốt nhất thế giới! "

Tôi tự hỏi nếu như vạch trần sự thật về bố tôi, nó sẽ ra sao... Liệu nó có khuyết thiếu tình cảm của người cha? Những lời muốn nói dâng trào lên cổ họng, song tôi kìm chế nén xuống.

"Ước gì chị có một người bố tuyệt vời như vậy."

"Bố chị không tốt sao?" Đôi mắt nó chớp chớp, ngây thơ hỏi.

Lời nói tưởng chừng là sự tò mò đơn thuần nhưng đó là con dao đâm sâu vào trái tim đang tan nát.

Cực kỳ... tồi tệ...

"Chị! (Nee-chan)"

Nó kéo tay tôi và đặt vào bàn tay những viên kẹo sặc sỡ.

"Khi em buồn... có kẹo ăn là em sẽ vui lên! Chị ăn kẹo... Chị cũng sẽ vui lên!" Nó cười tươi rói, dáng vẻ buồn bã đã biến đâu mất.

"Shimizu! Thì ra là con ở đây. Mẹ tìm con mãi..." Người phụ nữ tóc đen dài chạy vội vàng đến chỗ chúng tôi.

Cô ấy cảm ơn tôi rối rít và dắt nó về. Nó quay đầu lại nhìn tôi:

"Em muốn biết tên chị."

Tôi định im lặng nhưng nó vẫn ngoái đầu nhìn tôi mãi.

"Shirokuji Radona." Tôi nói nhỏ chỉ để nó nghe thấy.

"Tên của chị là bí mật. Đừng kể cho ai nhé."

Shimizu hỏi về đôi mắt khác màu của tôi. Tôi chỉ cười trừ cho qua. Nó tỏ vẻ tiếc nuối nhưng cũng đành phải về nhà.

Chẳng hiểu sao tôi muốn gặp nó thêm lần nữa.

Kể từ lần đó, số lần gặp mặt giữa tôi và Shimizu ngày càng nhiều. Mẹ của Shimizu cũng không thắc mắc gì.

Tôi bất giác coi Shimizu là em gái ruột. Mỗi lần gặp nhau, tôi rất vui. Thì ra cảm giác có người thân là như vậy sao...

Mỗi khi bố mẹ tôi cãi nhau, tôi chuồn ra khỏi nhà. Bước chân ngày càng nhanh, luôn hướng đến chỗ công viên, mong rằng em gái mình cũng đang ở đó.

Shimizu đôi lúc không giống như đứa trẻ, nó nhạy cảm với những thứ ít ai để ý. Nó luôn quan sát mọi thứ xung quanh do tính cách tò mò. Và nó luôn đoán đúng tâm trạng tôi vui hay buồn.

"Radona-neechan có vẻ buồn."

"Bố mẹ chị lại cãi nhau, không ai chịu nhường ai cả, luôn cho mình là đúng..." Ở cạnh nó, tôi thường kể chuyện về bản thân mình, khiến lòng tôi nhẹ nhõm hơn hẳn.

[BSD] Sự tồn tạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ