Chương 6: Anh em

46 4 0
                                    

Editor/ Beta: Nê
———

Đỉnh đầu lơ lửng áng mây, sao trời sáng lấp lánh phía trên, Tiêu Tinh Thuần ngẩng đầu ngắm bầu trời. Tầm nhìn sạch sẽ như quay về ngôi nhà của mình, cha mẹ và các anh trai kể cho cô những câu chuyện về ngôi sao.

Nghĩ đến đây, cô thu hồi tầm mắt nhìn về nơi xa, nhìn xuống đất cát dính trên chân mình.

Cũng không biết hai người kia rốt cuộc có quay lại Tiêu gia không, nếu quay về thì cô hy vọng bọn họ sẽ thành thật một chút.

Dù sao chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay đều có thể gây náo động, mà cô lại không hy vọng người nhà mình sẽ xảy ra chuyện, càng không muốn người khác mơ tưởng đến thế lực của Tiêu gia.

Thời Triệt lén nhìn cô.

Người muốn dưỡng thành một thói quen phải mất thời gian rất lâu, từ đêm đó trở đi, đôi khi hắn phân tâm sẽ bất giác nhìn cô.

Có khi là đôi mắt, đôi mắt nhìn như dịu dàng kia thỉnh thoảng sẽ lộ ra sự sắc bén không phù hợp với cô.

Có khi là bả vai, khi dây áo rơi xuống lộ ra một mảng lớn trắng tinh.

Mặc dù hắn cố gắng không nghĩ đến, nhưng thỉnh thoảng kí ức kia lại từ khe hở chui ra, như tằm ăn lên mà nuốt chửng hắn, cướp đi quyền khống chế cơ thể và đại não.

Tiêu Tinh Thuần ngoái đầu nhìn lại, hắn liền nhanh chóng dời mắt đi. Đôi mắt trầm tĩnh nhìn về nơi xa, như đang ngơ ngác nhìn biển cát. Nhưng mồ hôi trên trán lại giống như đang cười nhạo kỹ thuật diễn vụng về của hắn, cũng may ánh sáng không đủ nên cô mới không thấy rõ.

Bọn họ quay về, vừa vào nhà không bao lâu Thời Triệt liền phải đi. Hắn muốn nói cái gì đó, nhưng thấy những người khác đang đứng ngoài cửa, hắn lạnh lùng lại kiên quyết quay đầu đi.

Cửa vừa mở ra rồi đóng lại, Tiêu Tinh Thuần liền chú ý tới kim chỉ dưới gầm bàn.

Cô không ngủ được, nên rút một sợi chỉ đỏ dính bụi ra, rửa sạch xong liền bện thành một sợi dây lớn hơn.

Sợi chỉ quá mỏng, phải mất nửa đêm mới làm xong, may là cô có rất nhiều thời gian, trước khi trời sáng cũng bện được một chiếc vòng đỏ tinh xảo.

Tiếng xướng đồng dao dịu dàng của mẹ dần trở thành tiếng khóc đứt quãng, chiếc nôi hắn nằm sụp xuống, rơi vào động sâu đen nhánh.

Thời Triệt đỡ trán, trên mặt đã chảy một lớp mồ hôi mỏng, ngay cả ngực cũng ướt đẫm, vải móng dán chặt vào da, hiện ra cơ thịt rõ ràng.

Hắn vén màn lên, tầm mắt nhìn ở nơi nào đó.

Thì ra đúng là có người đang khóc, đó mà hai đứa trẻ, một nam một nữ, vẻ ngoài hai người hơi giống nhau, khuôn mặt đen đuốc, quần áo bẩn đến nỗi không nhìn rõ màu.

Đứa bé trai lớn hơn chút, bị một đám người cười cợt xô đẩy liền khóc lớn mà bảo vệ em gái trong ngực. Ánh mắt quật cường kia vì sợ hãi mà chứa đầy nước mắt, nhưng vẫn không khống chế được lộ ra vẻ hung ác.

[H Văn] Trung KhuyểnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ