2 - 1

739 49 3
                                    

Sau lần gặp lại nhau trên lớp, tôi mặc dù đã nhớ ra mọi chuyện nhưng vẫn chưa kịp thích ứng việc Soobin đã đến gặp lại mình nên tối đó hai đứa hẹn nhau nói chuyện. Nói là hẹn nhau nói chuyện nhưng Soobin hẹn đi ăn rồi đi uống trà sữa các thứ chẳng khác gì đi hẹn hò nên nhỏ bạn Suyeon của tôi không biết rõ giữa tôi và Soobin có chuyện gì chỉ đơn giản nghĩ là tôi bị học sinh chuyển trường nhắm trúng và muốn tán tỉnh gì đó nên ra sức chuẩn bị cho tôi đi hẹn hò.

Soobin bảo là đến đón tôi nên tôi ngồi ở nhà đợi, thấy điện thoại tôi vang lên báo cuộc gọi đến thì Suyeon còn phấn khích hơn cả tôi, hối tôi mau nghe máy rồi nhỏ chuồn ngay về nhà mình.

- Anh đến rồi nè, em xuống đi. - Giọng Soobin trầm ấm vang lên trong điện thoại.

Tôi dạ một tiếng rồi chỉnh trang đầu tóc, quần áo xong liền chạy xuống. Hình ảnh y như kiếp trước hiện lên trước mắt. Anh ngồi trên chiếc mô tô phân khối lớn đợi sẵn trước nhà tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Khoan đã, ở kiếp trước...à không...thế giới kia thì cho học sinh cấp ba lái xe mô tô thật nhưng thế giới này thì phải đủ 18 tuổi mới được lái cơ.

Soobin cười rồi nháy mắt bảo:

- Tất nhiên là anh lén lái để chở em đi chơi rồi, mượn của anh Yeonjun đấy!

- Ôi em cũng có thể gặp lại được cả anh Yeonjun á! - Mắt tôi sáng rỡ.

- Xem em hào hứng chưa kìa? Gặp ảnh vui hơn cả gặp anh à? - Soobin xịu mặt.

- Không có không có, gặp ai em cũng vui hết. Nhưng mà... lén lái thế này bị cảnh sát tóm thì sao?

- Thì... thôi. - Soobin nhe răng ra cười vô tư lự. - Em lên xe đi.

Tôi đực mặt ngáo ngơ ra. Ảnh không sợ bị tóm thật à? Soobin nhanh nhẹn lấy mũ bảo hiểm đội vào rồi cài quai cho tôi. Thấy tôi vẫn còn đứng đực mặt ra đó, anh hỏi:

- Cần anh bế lên xe nữa hả?

Tôi nghe vậy thì định thần lại lắc lắc đầu nhưng anh cũng đã xuống xe từ bao giờ giang tay ôm tôi bồng đặt lên yên sau. Những khoảnh khắc vui vẻ ở thế giới trước cứ từ từ hiện lên. Vì anh đang ôm ngang eo tôi đặt lên yên sau nên tay tôi cứ bám vào hai bên vai của anh. Dù chỉ mới gặp lại nhau đây nhưng cảm giác quá đỗi thân thuộc khiến tôi không nhịn được mà hôn lên má của anh một cái. Anh có vẻ hơi bất ngờ, ngượng ngùng giấu một nụ cười rồi hôn đáp lại lên má của tôi. Môi anh mềm mềm chạm lên má tôi rất dễ chịu. Tim tôi đập loạn nhịp trong lòng ngực.

Anh lại ngồi lên xe rồi chở tôi đi đến một quán bán đồ Nhật để ăn tối rồi chở đi uống trà sữa. Trên đường đi tôi cứ nơm nớp lo sợ bị cảnh sát tóm nhưng Soobin trấn an bảo là bị bắt thì đưa tiền thôi có gì đâu mà lo nhưng tôi vẫn cứ lo. Ở thế giới kia tôi có thể là một người vô lo vô tư vì tôi là "công chúa" của gia đình tài phiệt nhưng ở đây tôi chỉ là một cô nữ sinh bình thường như bao người khác thôi.

Lúc ngồi nói chuyện với nhau, câu đầu tiên tôi hỏi không phải vì sao Soobin nhớ được mọi chuyện trước tôi mà là:

- Tại sao chúng ta vẫn xưng hô anh-em khi bây giờ tụi mình đã là bạn cùng lớp vậy?

[SOOBIN] NOT CINDERELLANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ