Chương 22

111 6 0
                                    

"Ngô... Ngô..."

Tiêu Chiến mồ hôi đầy người sắc mặt tái nhợt nằm tê liệt trên giường, bụng tròn nhô cao.

Liễu Hàm Yên đẩy hai chân y ra, vén tóc lên, trên trán cũng nổi một tầng mồ hồi: "Hít hơi dùng sức, hít hơi, lại dùng sức."

Theo nàng hướng dẫn, y gắt gao cắn miếng vải trong miệng, phía dưới truyền đến đau đớn thống khổ vô cùng,

Đau quá, so với phá thân đau hơn gấp trăm ngàn lần.

Tiêu Chiến không chịu nổi lắc đầu, mồ hôi nhễ nhại, cặp mắt chợt trợn to.

"Nhanh, hít hơi, lại hít, dùng sức." Vừa nói nàng vừa đè bụng Tiêu Chiến đẩy nhẹ ra phía ngoài.

Miếng vải trong miệng rơi xuống, Tiêu Chiến phát ra một tiếng hét thảm, có thứ gì ấm áp tuột ra khỏi thân thể, đau nhức dưới hạ thân trong nháy mắt biến mất.

Mất hết sức lực ngã xuống trên tháp, y mơ màng nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc lanh lảnh vang lên.

Liễu Hàm Yên lau lau vết máu trên người đứa bé, thở mạnh ra một hơi.

"Là một tiểu tử mập."

Tiêu Chiến suy yếu nghiêng đầu nhìn đứa trẻ trong ngực nàng, da hồng hồng, ngũ quan còn nhăn nheo giống như con khỉ nhỏ. Cuối cùng cũng an tâm sinh hạ thành công cục thịt đã dày vò mình bấy lâu, miệng nhưng lại lẩm bẩm: "Thật là xấu..."

Liễu Hàm Yên bật cười: "Ngươi còn chê!"

Cửa gỗ phanh một tiếng, Vương Nhất Bác giữ ngoài cửa xông vào, mặt mũi anh tuấn nhíu chặt chả khác gì khỉ con mới sinh kia, lòng tràn đầy áy náy hối hận.

Chỉ nhìn đứa trẻ một cái, hắn lập tức nhào tới mép giường, thận trọng nắm lấy tay Tiêu Chiến, lau lau mồ hôi trên mặt y, khóe mắt còn đọng lại dấu vết ướt át khả nghi.

"Sớm biết vậy cũng không cần sinh đứa nhỏ này, ngươi đau đớn như vậy, cái gì ta cũng không giúp được..."

"Đồ ngốc..." Tiêu Chiến mỉm cười.

"Không sinh nữa, không thể sinh nữa!"

Tiêu Chiến nâng bàn tay mềm nhũn vỗ về hắn: "... Đi... đem con ôm tới..."

Đôi mắt Vương Nhất Bác đỏ bừng nhận lấy đứa bé nặng trĩu, bị tiếng khóc bất chợt của đứa bé dọa sợ hết hồn.

Liễu Hàm Yên im lặng đỡ trán, hai phu phu này còn cả chặng đường dài phải đi đây.

Nghỉ ngơi chốc lát Tiêu Chiến đã khôi phục lại kha khá, tỏ ý muốn ôm đứa bé một cái.

Vương Nhất Bác đem đứa bé cho y, nói ra cũng thật kỳ quái, khỉ con vừa mới khóc nháo dần dần nín khóc, bàn tay nhỏ bé mập thịt khua loạn trên không, cặp chân béo ú còn đạp đạp mấy cái.

Bé con béo béo mềm mại, khiến lòng Tiêu Chiến cũng mềm thành bãi nước.

"Nhưng mà, vẫn xấu ghê."

Trong nháy mắt Liễu Hàm Yên chỉ muốn quỳ lạy.

Bởi vì đứa trẻ được sinh ra vào sáng sớm một ngày mưa, Tiêu Chiến vung bút, đặt tên bé là Triêu Vũ.

Ngày qua ngày Tiêu Triêu Vũ dần lớn lên, bộ dạng ngày càng chọc người yêu thích, đôi con ngươi đen nhánh giống y như Vương Nhất Bác, đáng yêu nghe lời rất ít khóc nháo, bất kể là ai chỉ cần bị ánh mắt long lanh ngập nước của bé nhìn một hồi, tim lập tức liền nhũn cả ra. Mới đầu Tiêu Chiến còn có một chút chê bai, càng ôm con lâu càng cưng chiều không buông, mơ hồ nghĩ muốn cho bé thêm một đệ đệ hay là muội muội cùng chơi.

Ai ngờ Vương Nhất Bác nghe được lắc đầu lia lịa, không muốn để Tiêu Chiến phải trải qua khổ sở như vậy nữa.

Tiêu Chiến cũng mặc kệ, buổi tối kẹp cho hắn bắn mấy lượt liền.

Vương Nhất Bác buộc y uống thuốc ngừa thai rồi mới an tâm đi ngủ, không phát hiện Tiêu Chiến đã đổi hết thuốc thành đường, còn đang cười đắc ý trong lòng hắn.

Một tháng sau, Tiêu Chiến bắt đầu nôn ói.

Vương Nhất Bác biết mình bị tính kế, nhưng thấy y kiên trì như vậy cũng đành thuận theo, chẳng qua sau đó kiên quyết muốn bồi một bên.

Tiêu Chiến lục tục sinh được bốn nhi tử, chỉ có đứa thứ hai có thân thể song tính giống y, cho nên được Vương Nhất Bác đặc biệt thương yêu. Mà y tâm tâm niệm muốn có một nhi nữ, rốt cuộc cũng sinh hạ được ở lần thứ năm.

Hai người nắm tay nhau đi qua thật nhiều năm tháng, tình yêu chưa bao giờ phai nhạt dù chỉ là phân nửa.

Một nhà đến đây hạnh phúc mỹ mãn, hòa thuận yên vui mãi mãi về sau.

[Hoàn toàn văn]

[BJYX | Ver] Lung Linh Ảnh | Phong Nguyệt Tam CanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ