Chương 257 : Thanh Kiếm Và Kiếm Sĩ

90 8 0
                                    

Đó là một tia sáng, phù du nhưng đã để lại hậu quả.

"..."

Trong sự im lặng ngắn ngủi nhưng sâu sắc, những khúc gỗ được thu thập bởi sức mạnh của Yuder vỡ tan thành từng mảnh. Con quái vật vốn đứng yên phía sau họ cũng bị tách làm đôi với một âm thanh kỳ lạ, trượt ra xa nhau. Chất dịch cơ thể màu đen trào ra, thấm đẫm mặt đất, khu rừng rậm vốn đang phát triển mạnh mẽ phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Sau đó, nhiều cây hơn những cây bị con quái vật mới nổi bẻ gãy bắt đầu run rẩy và đổ rạp, hết cây này đến cây khác.

"Aaargh!"

Chỉ khi đó các pháp sư, những người gần như chưa lấy lại được ý thức, mới hét lên. Yuder, thậm chí không thèm né tránh những mảnh cành cây sượt qua má mình, đã chứng kiến ​​cảnh tượng choáng ngợp này. Không giống như khi con quái vật xuất hiện, mọi thứ đều rơi theo hướng ngược lại với nơi mọi người đang đứng nên không sợ họ bị thương.

Phải mất một lúc lâu, cây đổ mới dừng lại và bụi bặm lắng xuống. Yuder cảm thấy một ánh sáng chói lóa chiếu vào mặt mình sau khi cái cây cuối cùng đổ xuống, cậu đưa tay lên che mắt và nhìn lên.

'Mặt trời...'

Khu rừng vốn rậm rạp đến nỗi không có ánh sáng nào có thể xuyên qua được, nhưng giờ đây một khoảng trống rộng lớn đã tạo thành hình bán nguyệt xung quanh nơi con quái vật đứng, và ánh nắng bị cản trở đang tràn vào khu vực đó. Mọi người đều không nói nên lời trước cảnh tượng đó, quá kỳ quái để có thể là kết quả của duy nhất một hành động.

Yuder quay đầu lại khu đất trống được cắt tỉa gọn gàng, đủ rộng để xây vài ngôi nhà và nhìn về phía Kishiar. Anh vẫn nắm chặt chuôi thanh kiếm được tra trong vỏ, lặng lẽ quan sát cảnh tượng mình đã tạo ra.

Yuder lần đầu tiên cảm thấy ngứa ran khắp cơ thể, mặc dù cậu không phải là người đạt được kết quả này. Cậu tự hỏi Kishiar, người đã giải phóng sức mạnh mà anh đã kìm nén suốt thời gian qua, hẳn sẽ cảm thấy thế nào. Cậu cảm thấy tiếc nuối một cách kỳ lạ vì không thể nhìn thấy những cảm xúc hiện lên trong đôi mắt đỏ ẩn dưới chiếc mũ.

"…Anh có ổn không?"

Khi cậu lặng lẽ hỏi, Kishiar cuối cùng cũng nghiêng đầu về phía Yuder một chút. Khóe môi vốn đã thờ ơ khép lại của anh, từ từ nhếch lên.

"Thật sảng khoái khi mặt trời đã tắt."

Cậu đã nghĩ rằng anh sẽ tự nhiên điều chỉnh và vung kiếm, nhưng cậu lo lắng rằng anh có thể đã sử dụng quá nhiều sức mạnh vì kết quả quá khủng khiếp. Thật nhẹ nhõm khi thấy anh có vẻ ổn.

"Cái, cái, vừa rồi là cái gì thế?"

Trong khi cả hai đang nhìn nhau, những người khác ở phía sau đã lao tới và bao vây họ. Các thành viên Kỵ binh nhìn họ với khuôn mặt đầy ngạc nhiên và ngưỡng mộ, Hoàng tử Ejain với vẻ mặt nghiêm nghị, còn các pháp sư với khuôn mặt đầy sốc và sợ hãi, không biết phải làm gì thì ngước nhìn Kishiar.

"Đó có phải là sức mạnh của Người thức tỉnh không? Hoặc có lẽ...?"

“Uầy, kiếm…”

[BL/Edit][C201-C400] Turning - Vòng Xoay Của Vận MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ