#28: Đắng ngắt.

22 4 0
                                    

Gió nhẹ nhàng đệm sóng thành giai điệu, gọi lên những câu chuyện ngủ quên dưới biển sâu.

Ria ngồi im lặng lắng nghe câu chuyện bốn năm của Chigiri. Từ việc cậu từng quen Kaiser để tìm kiếm phương án khác cho trái tim đến lý do cậu và em hội ngộ ngày hôm ấy.

Chigiri kết thúc câu chuyện bằng một nụ cười nhạt. Kể ra hết mới thấy bản thân trẻ con đến mức nào.

Ria trao cho màn đêm sự im lặng để vị đắng ngắt lan lên đến tận cổ, em rút lui với hy vọng mãnh liệt rằng Chigiri trưởng thành trọn vẹn với niềm vui mà cậu ấy chọn. Nhìn xem mớ hỗn độn gì đang diễn ra đây. Một niềm tin trong em lại bị phá vỡ, nỗi lo và sự tồi tệ lại quẩn quanh.

Sao đời hai đứa tệ hại vậy?

"Cũng may là chưa kể nhỏ nghe vụ Nagi đấm mình lên y tế." là những gì Chigiri nghĩ sau khi thấy bản mẹt đen như đít nồi của Ria.

- Khờ. Thế giới này thiếu gì người, sao cứ phải yêu người không yêu mình??

Đáp lại em là một cái gật đầu nhẹ nhàng. Rồi anh lại mỉm cười, giờ giỏi che giấu rồi nhỉ?

- Anh cũng gặp được nhiều người hơn, được phát triển nhiều kỹ năng hơn. Nhất là Reo, anh thân với cậu ta nhất. Một tên gần như hoàn hảo nếu lâu lâu không bị vô tri và ngu si trong tình yêu.

- Chắc bị anh lây.

- Anh chỉ tương tư lâu thôi chứ không có lụy nha???

Ria phụt cười, Chigiri muốn vò đầu con nhóc này một cái. Cớ sao cậu khựng tay lại, ngượng ngùng nhận ra không hợp quy.

Không khí lại chìm vào tĩnh lặng, cả hai đều biết điều này chết chóc như thế nào.

Sóng dập dìu vỗ nhẹ bờ cát, áng sao trên trời mãi dõi theo ta. Ria không biết em nên làm gì. Sao có thể xem như không có chuyện gì với người từng bỏ rơi mình đây? Em không biết em nên làm gì. Trái tim em trống rỗng, tựa như linh hồn là thứ rẻ mạt nhất thế gian.

Chigiri cất lời, có lẽ là thấy em khó khăn.

- Vị hôn phu cũ đó của em... không tốt à?

Em nhìn sang cậu, đôi mắt u tối vẫn cứ như ngày em buông tay với bầu trời của mình.

- Tệ lắm, chả có gì vui cả. Thế giới này là vậy, toàn những thứ rắc rối. Suy cho cùng đều là do chúng ta yếu đuối, đều là bản thân dễ dãi để mặc người ta nhào nắn, lợi dụng hoặc tùy ý bỏ đi.

Em vùi đầu vào vòng tay mình, đến hai chữ "bỏ đi" em lại nhìn sang Chigiri. Gió cũng chẳng thể làm em lạnh bằng nỗi đau. Cứ như một lời nguyền bất tận kể từ khi số phận định đoạt sinh ra để nhận lấy quả báo của kiếp trước.

Con đường mà em chọn trải thảm hoa khắp ngỏ, chỉ để lừa em đi đến tận cùng của vực sâu.

- Còn anh thì sao? Còn thích người đó không?

- Anh không biết. Không dễ. Bốn năm rồi mà.

- Thói quen không đáng sợ đến vậy đâu.

- Tại sao?

- Tại vì 10 năm đã thua một khoảnh khắc.

...

[ Blue Lock ] Tơ vò.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ