#16: Biển lạnh

32 5 0
                                    

Biển về đêm hiu hiu lạnh có lạnh bằng lòng cậu đêm nay không? Người nghèo còn mắc cái eo, tuy Chigiri Hyoma này không nghèo nhưng đã xui còn mắc cái rủi. Thất tình đi dạo xe còn đạp đinh, trùng hợp thay là khu này vắng vẻ, chả có cái tiệm sửa xe nào. Khi nhiều chuyện không tốt xảy ra dồn dập như sóng vỗ, con người ta thường trở nên nhạy cảm và yếu lòng.

 Đồng hồ trên điện thoại hiển thị một giờ không hai phút, pin còn tận hai mươi phần trăm. Nhưng cậu chọn dành năm phần trăm cùng hơn mười lăm phút chỉ để mở rồi tắt điện thoại, vào khung trò chuyện chung của mọi người, nhắn rồi xóa. Dù sao thì vừa rồi đùng đùng bỏ đi cũng không hay, mặt không có đủ dày để làm một người đỏng đảnh vô lý đâu. Cậu muốn gọi cho nhóm "bạn thân" nhưng thằng thì mới làm hòa với bồ, vừa rồi cậu cũng có thái độ không tốt lắm với ba người kia,... vậy là cứ nhắn rồi xóa, vào danh bạ rồi lại thôi, cuối cùng thì cậu cũng không gọi ai nữa. Lòng rối bời nên đầu cũng ngu đi... chắc vậy.

 Chigiri tự đi bộ dắt xe về, biển rầm rì lạnh thấu xương, tay cậu trắng bệch nằng nề lê từng chút một. Có phải vì cậu rỉ máu trong lòng nên cảm thấy thế giới này đang phản bội cậu không. 

Năm phút...

Mười phút...

Rất muốn bỏ xe ở lại gọi taxi về nhưng xe này cậu tự mua, không bỏ được...

Lại thêm năm phút... mười phút... mười lăm phút.... hình như trời lại lắc rắc mưa, quả nhiên ông trời không thương cậu nữa...

Bước chân dường như đã ổn định, cậu cũng chẳng biết bản thân đã đi bao lâu rồi, đi đến khi nào, có phải rất vô nghĩa không?

Sự tổn thương của thể xác phần nào khiến tâm hồn cậu tê liệt. 

- Chigiri? 

 Mưa không tiếp tục thấm ướt mái tóc, một chiếc dù được đưa ra và một hơi ấm xuất hiện bên cạnh.

- Chigiri? Anh ổn không vậy? 

Thấy cậu không phản ứng, người ta còn đưa tay lên vén tóc mái cậu sang bên mang tai. Tay người ta lạnh nhưng chạm vào cậu lại thấy ấm áp lạ kì. Lại nữa rồi ánh sao nhỏ, em lại đến nữa rồi.

- Ri... 

- Ừm... - Thấy Chigiri nhận ra mình, em cũng chỉ gật nhẹ đầu, rút tay về. - Hai giờ sáng rồi, anh còn làm gì ở nơi hẻo lánh này vậy? 

- Đi dạo thôi, sau đó xe bị hư. - Chigiri cười chua chát, kìm nén thứ cảm xúc lợn cợn dâng trào trong cổ họng. 

 Em cũng không nói gì, chỉ đơn giản lặng lẽ đi cạnh cậu, mưa có vẻ nặng hạt hơn nhưng không còn cái thấu xương của cô đơn nữa. 

- Cách chỗ này nửa tiếng có một tiệm sửa xe 24/7, xe của em đang sửa ở đó, em chở anh về. - Em mở điện thoại lên, bấm kiểm tra một chút rồi tắt máy. 

- Ừm... cảm ơn....

 Sau đó lại là im lặng, đã lâu rồi hai người không gặp nhau, cũng không nói chuyện được mấy năm, gặp nhau trong trường hợp này khiến cậu thấy hơi sượng. Không khí im lặng bao trùm thật khác biệt với dáng vẻ năng động lắm mồm ngày thường của cậu. 

[ Blue Lock ] Tơ vò.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ