Chương 7.0: Công chúa Jane Mowass (1)

133 24 2
                                    

Tại dinh thự gia tộc Laurent, một cuộc chiến không đao kiếm đang diễn ra, sát khí tràn ngập cả phòng ăn nồng nặc đến ngợp người. Medolya cười nhếch mép khoanh hai tay lại với nhau cất lên chất giọng chua ngoa thường thấy mỗi khi nhìn thấy Shiron-Đứa con hoang của chồng mà bà ta không nhìn nổi vào mắt.

"Lớn như vậy rồi mà lúc nào cũng làm cho người khác phải lo lắng như vậy, sau này nên chú ý sức khoẻ một chút để tránh gây phiền phức cho người khác".

Nghe thì đơn giản chỉ là một lời hỏi han bình thường nhưng Shiron cũng không khỏi nhíu mày khó chịu bởi cái giọng điệu chua ngoa chát chúa của bà ta. Cậu hít một hơi thật sâu giữ lấy bình tĩnh ngước nhìn thẳng về phía Medolya, đôi mắt to tròn màu vàng kim ánh lên một sự kiên cường mạnh mẽ mà bà ta chưa từng thấy trước đây khiến Medolya nhìn đến ngây người mất vài giây.

Cậu nở một nụ cười hồn nhiên vờ như không hiểu ngụ ý đằng sau câu nói của bà ta là gì, giọng cậu nhẹ nhàng thản nhiên đáp lại.

"Thưa phu nhân, ta cũng không phiền người nhọc lòng vì ta đâu, người cứ giữ sức khỏe của mình cho tốt là được rồi ạ".

Medolya nhăn mặt nhíu mày có vẻ khó tin trước câu phản bác đầy tinh tế của đứa con không cùng chung huyết thống, sau vài giây bình tĩnh lại bà cười lạnh một tiếng toang nói thêm gì thì Công tước đã lên tiếng ngăn lại cuộc tranh cãi lần nữa sắp diễn ra.

Công tước Vincent gõ tay xuống mặt bàn thu hút sự chú ý của những người khác, nói.

"Ta đói rồi, hãy dừng việc cãi vã ở đây và dùng bữa đi!".

Nghe thấy ông nói vậy cũng không còn ai nói gì thêm nữa, mọi người trong bữa ăn bắt đầu cầm lấy dao nĩa để dùng bữa của mình. Trước khi tiếp tục dùng bữa sáng của mình ngài Công tước nhìn Medolya nhỏ giọng nói một cách không hài lòng.

"Lần sau đừng như thế nữa, lớn rồi còn so đo với nó làm gì?".

Medolya nghe vậy liền khó chịu lườm quýt người chồng trên danh nghĩa của mình, bà ta cười lạnh không tỏ ra bất cứ sự kính trọng nào nhỏ giọng đáp lại một cách sắc bén.

"Quan tâm con trai của mình quá nhỉ? Nói thật, câu nói này của ngài khiến ta cảm thấy rất buồn nôn đó, thưa ngài công tước".

"..."

Cuộc đối thoại ngắn gọn kết thúc bằng sự im lặng trầm mặt của Công tước Vincent. Ông nhìn sang Shiron thì thấy cậu đang ăn uống rất ngon lành và hầu như không thèm để ý đến những người xung quanh cứ thế ngấu nghiến thức ăn từ món này sang món khác mà không khỏi hơi nhếch mép mỉm cười.

Nụ cười ấy chỉ thoáng qua vài giây ngắn ngủi nhưng nó đều được thu vào tầm mắt của Viker, khuôn mặt hắn nghệch ra khoé miệng giật giật thầm nghĩ.

Ông bố mình vừa cười đấy à??? Chắc là hoa mắt nên đâm ra hoang tưởng rồi...

Selyn thì không mấy quan tâm đến chuyện đó, ả bề ngoài vẫn đang dùng bữa của mình nhưng ít ai nhận ra được ánh mắt của ả vẫn luôn hướng về người của cậu em trai không cùng huyết thống với mình một cách chăm chú không bỏ sót một động tác nào dù là nhỏ nhất của cậu.

...

Nằm trên chiếc giường lớn ở trong một căn phòng xa hoa rộng rãi với tông màu trắng của tường làm chủ đạo, thiếu nữ với mái tóc màu đỏ rực rỡ như ánh mặt trời pha chút tia vàng như ánh sáng ở phần đuôi mái. Điệu bộ chán nản lười biếng nằm đó gác tay lên trên trán mình, không còn chút nào cái bộ dạng công chúa kiêu kì ngạo mạn mà thay vào đó là một cô thiếu nữ chỉ mới đôi mươi nhẹ nhàng xinh đẹp.

Không ai khác ngoài cô công chúa được Quốc vương ưu ái nhất-Công chúa Jane Mowass.

"Mẫu hậu...".

Thiếu nữ lẫm bẫm chất giọng trầm lặng như chất chứa nhiều nỗi ưu tư, nàng lại nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Hai khoé mắt đỏ lên như vừa mới khóc khiến cho chỉ cần có chàng trai nào đó ở đây nhìn thấy đều sẽ đau lòng thay nàng mỹ nữ ấy mà vội vàng đến bên cạnh để vỗ về an ủi.

Jane thở dài nghĩ về những gì đã trãi qua trong quá khứ cho đến hiện tại, không ngừng tự hỏi trong nội tâm.

Con nhớ người quá... Rồi con sẽ phải làm sao đây?.

Nói về mẹ của Jane, bà là hoàng hậu của đất nước này và là người phụ nữ uy nghiêm nhất rất mực được yêu thương bởi Hoàng đế, từ nhỏ đến lớn Jane luôn sống trong vòng tay của mẹ, được Hoàng hậu Nancy che chở và yêu thương hết mực, nhận được sự sủng ái của Hoàng đế tức cha của nàng.

Nàng và người dân ai ai cũng quý mến bà vì bà là một người phụ nữ đức hạnh lại yêu dân như con, không ham quyền lực hư vinh... Cuộc sống của hai mẹ con vốn dĩ rất hạnh phúc và yên bình cho đến khi nàng lên 10 tuổi.

Năm đó mẹ của nàng bị ám sát bởi một thế lực chống đối hoàng tộc và không qua khỏi, đó cũng là thời điểm mà nàng công chúa nhỏ vốn ngây thơ hiền lành rơi vào cơn khủng hoảng tinh thần sâu sắc, đó là lí do mà hiện tại nàng công chúa tốt bụng năm nào đã dần trở nên biến chất.

Nhìn vào cái xác đã lạnh cứng được Quốc vương ôm trong lòng ngực với vùng ngực thấm đầy chất lỏng màu đỏ nhượm hết một mảng lớn bộ trang phục trắng tinh thuần khiết. Cô công chúa nhỏ mở lớn đôi mắt màu hồng ngọc ngấn lệ gào thét đau khổ muốn chạy đến bên thi thể của người mẹ mà nàng yêu quý nhất nhưng lại bị cản lại bởi những thị vệ do nhà Vua không muốn để đứa con gái yêu quý nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ kia.

Không được nhìn thấy mẹ lần cuối cho đến khi bà được chôn cất và chỉ còn lại một tấm di ảnh, nàng công chúa trở nên thất thần như một con rối, không ăn, không uống cũng không còn vui vẻ lạc quan miệng lúc nào cũng mỉm cười như trước nữa. Nàng cứ như thế trông một thời gian dài, lúc đó cô bé nhỏ chỉ muốn đi theo mẹ mình, muốn lại được nằm trong lòng bà khóc lóc làm nũng, muốn được bà kể chuyện ôm vào lòng cùng bằm ngủ vào mỗi đêm trời giá rét, muốn được mẹ dịu dàng an ủi khi mắc phải sai lầm rồi bị anh trai và bố trách phạt...

...

Đôi mắt cô công chúa nặng trĩu dần dần khép lại nhắm nghiền ngủ say vì đã quá mệt mỏi sau chuyến đi dài. Nàng thiếu nữ tuy đã nhắm nghiền mắt nhưng một giọt lệ vẫn không kìm được mà trượt xuống gò má hồng hào mềm mại.








Trở Thành Em Trai Đoản Mệnh Của Nhân Vật Phản DiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ