phụ lục năm mới

29 3 1
                                    

Vịnh Xanh đón năm mới thì chẳng có gì khác mọi ngày bình thường. Ở nơi xa thành thị thế này thì các cô các chú gần nhau hay qua lại biếu nhau đồ ăn có vẻ đã là điều luôn diễn ra hằng ngày, nên nếu nơi đây có đón chào năm mới, thì sự yên bình và đầm ấm của nơi đây cũng chưa từng thay đổi. Sống ở đây được vài tháng, Giới và Ngân cũng hòa nhập dần vào cuộc sống ấy. Cách xa những nơi bộn bề vội vã, chỉ có tiếng sóng biển, đàn ca, ru hò của người dân, những màn sương buổi sớm, không khí ẩm ướt và những hòn đá đầy rêu xanh ngắt vào tháng 12.

Bản thân anh Trị cũng cảm thấy rằng di cư đến đây có lẽ là một sự may mắn hiếm có, hoặc cũng là lần duy nhất mà anh từng đưa ra một sư lựa chọn đúng đắn trong đời. Anh thích nơi này như cách anh yêu lấy âm nhạc cùng thuốc lá, mấy bát bún cô Hà Vân bán mỗi sớm, tiếng hò của dân làng chài. Trời xanh bát ngát, biển trong vắt, xanh như được nhuộm bằng thuốc. 22 năm mà tôi dành ở trên thành phố có lẽ là điều lãng phí nhất mà tôi đã từng làm. Nếu có một ngày anh có thể tiến xa hơn như ước vọng của bản thân, nhưng vẫn muốn lựa chọn ở lại nơi này lâu hơn để trốn tránh khỏi hiện thực ngột ngạt đấy, thì điều đó là hèn nhát, hay là ích kỷ đây? Trị từng hỏi cậu như thế. Không có gì có thể khiến anh hạnh phúc hơn Vịnh Xanh, khi chẳng ai biết một cuộc đời mà anh đã từng sống. Câu chuyện của Trị trở thành bài nhạc mà amh vẫn luôn hát đầy châm biếm trong những đêm sôi động hòa với tiếng đàn trống, khi mà anh bỏ quên lại cả thế giới choáng ngộp ấy ở đằng sau, sống một cuộc đời mà chỉ có cái tên Trị ấy vẫn luôn mong mỏi. Anh bảo, anh đã không còn là con chim gãy cánh, ngụp lội trong những váng dầu đen tối ấy nữa. Anh nghĩ rằng mình đã được đưa trả về bến bờ của mà bản thân anh thuộc về. Thế rồi anh dập điếu thuốc ấy sau lời tâm sự, rồi xắn tay áo lên, bắt tay vào phụ mấy cô chú trang trí chào mừng năm mới, tiếng nhạc xuân bập bùng ở phía sau, còn trông anh có vẻ tỉnh táo và vui vẻ hơn thường ngày một chút.

Cả anh và cậu đều lúi húi chạy tới chạy lui, lắp đèn rồi treo cờ và pháo cho các cô chú. Anh nghĩ rằng điều này vui thật đấy. Nơi nào có con người cũng thật vui. Anh Trung Tí (biệt danh mà chẳng biết từ đâu ra của anh Trung, đã tồn tại được 10 năm) mới đùa vài câu vào, thế ở thành phố đông người thế sao lại về đây, khiến anh Trị không vui ra mặt, lại móc mỉa ngược mấy câu. Nhưng vì có các cô chú ở đó, nên Trung Tí chỉ ấm ức nuốt cục tức vào. Không biết vì sao mấy câu đùa vô thưởng vô phạt của anh với Trung Tí lại làm cậu hơi buồn cười, chỉ biết nhoẻn miệng khe khẽ sau khi bê mớ thùng của nhà bác Năm đi.

Nghĩ chứ anh thấy Giới cười được cũng vui. Hầu như cả trấn đều nghĩ chắc cậu liệt cả cơ mặt rồi, nhưng thấy Giới cười cũng thấy giống xuân về. Mấy cô chú cũng vui lắm. Dù gì nếu mọi người cùng vui thì mới có thể chào đón năm mới ở Vịnh Xanh được, nơi đây là thế. Anh theo Giới ra ngắm bãi đá rêu bên biển, người vẫn đang hơi ngẩn ngơ, thi thoảng lại ho sù sụ một chút. Anh hỏi cậu không thấy lạnh à. Nhưng cậu chỉ đáp nhàn nhạt, không biết vì sao dạo gần đây không thấy lạnh lắm. Trị mới cười bảo, do sự ấm áp của anh không chừng. Giới không trả lời, nhưng nhìn biểu cảm là cũng đủ biết tâm trạng cậu cũng đang vui vẻ hơn nhiều. Trị chỉ cười lại với cậu, rồi cả hai ngồi ngắm biển trong im lặng.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Mar 27 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

DazAku | little deathsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ