Chương 7

41 6 0
                                    

Tái khám

---

"Tôi hẳn là chưa comeout với trò mà nhỉ?" Đới Lam không trả lời mà hỏi ngược lại, chuyển từ thế bị động sang chủ động.

Cách này khá hiệu quả, Tưởng Tân Minh hôm nay liên tục lỡ lời và khiến hai người bị lộ tính hướng, lúc này cô đã có chút quẫn bách.

"Chuyện này ấy ạ... Thầy từng hướng dẫn em làm luận văn nghiên cứu về đồng tính luyến ái không phải sao... Cho nên rađa của em mới dò ra... là thế... ạ..."

"Vậy sao?' Đới Lam rót thêm một cốc nước ấm cho mình, đưa tới bên miệng thổi nguội, từ tốn uống một ngụm: "Xem ra rađa của em nhạy hơn của tôi đấy, vậy dự án của Quỹ Thanh niên Khoa học Xã hội Quốc gia về đề tài "Thực trạng đồng tính luyến ái hiện nay", em phụ trách nghiên cứu giai đoạn tiếp theo nhé."

"... Vâng thưa thầy." Tưởng Tân Minh khóc không ra nước mắt, chỉ biết ngậm đắng nuốt cay.

Với tính cách ăn miếng trả miếng của Đới Lam, Tưởng Tân Minh chắc chắn 80% mình sẽ không thoát khỏi phần công việc từ trên trời rơi xuống này, nhưng tâm lý ăn may vẫn thôi thúc cô đặt niềm tin vào 20% còn lại: "Giáo sư ơi, thầy yên tâm, em đứng về phe thầy. Em tuyệt đối sẽ không tuồn tin cho hai người kia!"

Ai ngờ Đới Lam không hề cảm động với lòng trung thành ấy.

"Hửm? Đó là lẽ đương nhiên mà? Hay trò muốn để hai người chú thân yêu kia hướng dẫn trò làm nốt luận văn?"

Tưởng Tân Minh đã mất hết hy vọng: "Làm gì có chuyện ấy ạ, thầy ơi thức ăn lên rồi, em mời thầy dùng bữa. Ăn thôi ăn thôi ạ..."

"Tống ca, đồ ăn sắp nguội hết rồi, chúng ta ăn thôi? Cậu không ăn tôi ăn trước đấy."

Trưa thứ bảy, Văn Việt mỗi tay bê một hộp cơm, đứng tựa cửa phòng khám Y khoa Tâm thể số 2, nói vọng vào trong với vị bác sĩ đang tựa ghế nhìn trần nhà.

Vị bác sĩ kia ngồi thẳng dậy xoay hai bả vai một chút rồi bấm nút gọi tên: "Sáng nay vẫn còn một bệnh nhân cuối cùng."

Nhìn bộ dạng Tống Ý như sắp nghênh đón một trận chiến ác liệt, Văn Việt chồng hai hộp cơm lên nhau, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người: "Thế thôi, tôi về phòng chờ cậu nhé."

"Chào hỏi người ta đã rồi về."

"Hả?"

Văn Việt vừa lui người ra khỏi cửa chợt nghe tiếng gọi tên vang lên ngoài sảnh chờ: "Mời bệnh nhân số 30, Đới Lam, tới phòng khám Y khoa Tâm thể số 2; mời bệnh nhân số 30, Đới Lam..."

"Đệ...." Một dáng người cao ráo với đôi chân dài xuất hiện ở đầu bên kia hành lang, trên người hắn mặc áo măng tô màu xám đậm, hắn đang bước tới phía này. Văn Việt đành phải nuốt xuống thanh âm chửi thề chưa kịp nói hết.

Cậu ta vẫn nhớ hôm thứ tư khi Đới Lam suýt bị xe đâm, trên người hắn là chiếc măng tô màu nâu sẫm, hôm nay mới là thứ bảy, vậy mà hắn đã đổi áo khoác khác. Đi khám bệnh còn thay quần áo đa dạng như thế, người bệnh này của Tống Ý đúng là hâm hâm dở dở, bây giờ các giáo sư đại học đều thích ăn diện và chải chuốt vậy sao?

[EDIT] [On-going] Hiệu ứng giả dượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ