5.

457 61 7
                                    

Kazuha đêm nay hết lăn quay trái rồi lại lăn qua phải, không thở dài thì cũng là đưa tray lên trán để trấn tỉnh bản thân. Từ sau khi tiễn Yunjin ra về thì em như đổ gục hoàn toàn sau khi cánh cửa được đóng lại. Vốn dĩ em đã dần chấp nhận cuộc sống như thế này rồi, tại sao bây giờ nàng lại quay về khiến em lạc vào cái cảm giác như thế này một lần nữa. 

Trong một buổi tối, em đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, cũng chẳng biết nghĩ như thế nào lại nhớ đến chuyện quá khứ. Cái khoảng thời gian mà cả hai đang trong giai đoạn bất hòa với nhau từ rất là nhiều vấn đề xoay cuộc sống xung quanh của cả hai. Chiến tranh lạnh cũng có, lớn tiếng cãi vã cũng có. 

Em chẳng nhớ rõ lí do từ những cuộc cãi nhau đến gay gắt của cả hai là gì. Chỉ nhớ đỉnh điểm nhất là lúc em có một buổi biểu diễn ballet ở nhà hát mà lúc trước em đã từng diễn ở đấy. Hôm đó, buổi biểu diễn có chút trục trặc nên thời gian bị kéo dài. Vì vây, lúc em vừa về đến nhà thì trời đã rất khuya. Lúc đó em nghĩa rằng Yunjin đã đi ngủ trước nên cũng nhẹ nhàng mà mở cửa tránh gây tiếng động làm nàng thức giấc. Nhưng vừa bước vào nhà em đã thấy nàng ngồi trên sofa ở phòng khách đợi em về. Nhìn thấy em nàng mở lời với giọng có vẻ rất khó chịu. 

"Em làm sao đến bây giờ mới chịu về? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chị gọi cho em không được, nhắn tin cũng không thấy em trả lời" 

"Hôm nay ở nhà hát có chút chuyện nên buổi biểu diễn kết thúc có hơi muộn một chút, còn điện thoại của em thì hết pin, nó tắt nguồn nên em không thể nhận được cuộc gọi hay tin nhắn của chị, em xin lỗi" 

Em biết lần này lỗi là nằm ở bản thân em nên em cũng nhẹ giọng mà giải thích với nàng và nhận lỗi về bản thân mình. 

"Đây cũng không phải là lần đầu em về nhà trễ như thế này, em nên nhớ em đã có vợ rồi, là người có gia đình rồi đó Kazuha" 

Yunjin càng nói càng có chút quá đáng, nhưng lúc đó sự tức giận đã lấn át cả lý trí của nàng. Nàng thật ra là vì quá lo lắng cho em, trời thì đã khuya mà điện thoại cho em thì không liên lạc được, không một chút tin tức phản hồi gì từ em, hỏi xem có ai mà chẳng lo lắng cho vợ mình những lúc như thế này chứ. 

Nhưng cách thể hiện của nàng lại đi ngược với sự lo lắng, làm cho Kazuha cũng trở nên mất kiên nhẫn hơn. Em đã xuống nước xin lỗi nàng trước nhưng nàng cứ buông những lời quá đáng như vậy với em, làm em cũng không thể nhịn nỗi. 

"Chị nói cái gì vây? Chẳng phải em đã giải thích lí do và xin lỗi chị rồi sao? Sao chị lại cố tình không chịu nghe em còn nghi ngờ em cái gì vậy hả Huh Yunjin?" 

Sự bùng phát của cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, nó đã châm ngòi nổ khiến cho vấn đề của cả hai người đi quá giới hạn ban đầu của nó, cả hai nhìn nhau như muốn trút hết những gì mà bản thân đã phải chịu đựng lẫn nhau trong suốt thời gian qua. Cứ như vậy mà lớn tiếng qua lại. 

Đến lúc nó thật sự phát nổ thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa. Trong cơn tức giận, Yunjin đã vô tình nói ra hai chữ ly hôn trước mặt em.

"Nếu như em đã không còn muốn nói chuyện với chị nữa thì chúng ta ly hôn đi" 

Kazuha như chết lặng sau khi nghe nàng nói, thật sự em không nghĩ rằng chính miệng nàng sẽ đưa ra lời đề nghị ly hôn. Em cứ nghĩ lần này cũng sẽ như những lần cãi nhau trước đó, lớn tiếng với nhau xong lại chiến tranh lạnh vài ngày, rồi cũng trở về như cũ. Nhưng hôm nay, mọi chuyện lại đi lệch ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

[Shinez] Hãy nắm lấy tay emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ