Yunjin mang một tâm trang nặng nề ngồi trên máy bay mà thờ thẫn, nàng suy nghĩ về chuyện của cả hai từ mấy ngày trước mà chỉ biết thở dài. Đều là nàng không chịu xem xét mọi khía cạnh của vấn đề mà đã vội vàng để cho lời nói của bản thân làm tổn thương đến em.
Vốn dĩ mối quan hệ của hai người đang dần trở nên có tiến triển khá tốt, cơ hội để hòa hoãn chỉ còn là thời gian. Nhưng xem ra, bây giờ chính nàng lại tự đẩy nó quay về vạch xuất phát như lúc ban đầu. Chẳng khác nào là đang tự mình đẩy bản thân về phía chân tường, tiến không được mà lùi thì cũng chẳng thể.
Nàng dựa đầu vào lưng ghế, một mớ suy nghĩ hỗn độn cứ thay phiên nhau chạy trong đầu nàng. Lại nhớ đến lần gặp nhau gần đây nhất của nàng cùng với ba người kia trước khi nàng lên máy bay.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện ngoài ý muốn với em ngày hôm đó, Kazuha trao cho nàng ánh mắt thất vọng rồi mặc kệ nàng đứng đó mà bỏ lên nhà, Yunjin cũng không về nhà mình mà chạy thẳng đến nhà của Sakura. Trời lúc đó đã rất khuya, nàng đến gõ cửa liên hồi cho đến lúc được Eunchae ra mở cửa cho vào nhà thì liền khóc lớn một trận, nước mắt đầy cả gương mặt làm cho ba người họ một phen hốt hoảng. Nàng kể lại mọi chuyện trong tiếng nấc, cũng nhắc đến chuyện vì nàng khơi lại chuyện cũ, trách em vì sao không nói cho nàng biết chuyện lúc đó em đã mang thai rồi khiến em trở nên tức giận. Yunjin đưa tay ôm lấy gương mặt thấm đẫm nước mắt của mình, nhưng nàng chỉ nhận được lời an ủi từ Chaewon và Eunchae. Còn riêng Sakura, chị vẫn ngồi đó trầm mặc mà nhìn nàng, trên mặt mang một biểu cảm không mấy hài lòng dành cho Yunjin.
"Yunjin, tại sao em lại đặt những câu chất vấn như thế với Kazuha? Em có biết em ấy đã phải trải qua những gì không? Em vừa quay trở về liền khiến cuộc sống của em ấy trở nên xáo trộn, bây giờ em còn đòi hỏi gì từ em ấy nữa?"
Sakura cũng không nhịn nỗi việc cứ như vậy mà ngồi nhìn đứa em của mình nước mắt ngắn nước mắt dài ở trước mặt. Chị sau khi nghe mọi chuyện được giải bày từ Yunjin thì cũng trở nên bất bình thay cho em. Hơn ai hết, Sakura là người chứng kiến hết tất cả những gì mà Kazuha đã phải chịu đựng một mình trong suốt năm năm, những thứ đó đều do Yunjin mang đến cho em. Rời đi biệt tăm biệt tích suốt năm năm chẳng để lại một chút liên lạc, giờ chưa kịp nhận được sự tha thứ đã tự cho mình cái quyền kiểm soát vợ cũ, không những thế còn lên tiếng chất vấn Kazuha về chuyện của đứa nhỏ. Sakura bây giờ chỉ muốn dạy dỗ đứa em này của mình một trận cho ra trò, có mắng nàng khóc đến dữ dội hơn thì Sakura cũng phải mắng.
"Em có biết lúc Kazuha sinh Yunha ra đời, xém một chút nữa thôi là phải bỏ mạng ở phòng sinh rồi không?"
Yunjin nghe xong thì mắt cũng mở to mà nhìn về phía Sakura, miệng dường như cũng trở nên đông cứng không thể thốt lên bất cứ một lời nào. Nàng không hề biết được những chuyện gì đã xảy ra với em suốt ngần ấy năm.
"Em lúc trước là vợ của em ấy nên chị nghĩ em cũng biết chuyện em ấy vốn sức khỏe không tốt, trong những tháng thai kỳ em ấy lại càng trở nên yếu ớt hơn. Đến ngày sinh thì thai lại trở nên khó sinh, em ấy lúc đó như bước một chân của mình vào cửa tử thần, phải khó khăn lắm mới có thể giữ được mạng của bản thân lẫn đứa nhỏ an toàn mà quay trở về. Vợ của em lúc đó vì sinh con cho em mà bỏ một nửa cái mạng của mình ở phòng sinh, còn em thì sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Shinez] Hãy nắm lấy tay em
Fiksi PenggemarSau ly hôn, phát hiện bản thân đã mang thai con với vợ cũ.