Đứng ở dưới tòa nhà của tập đoàn Viên thị, Thương Ngữ Du ngửa đầu nhìn lên tầng cao nhất trên kia, trong mắt cất giấu cảm xúc.
Vương Dịch, đây là nơi cậu công tác ba năm nay sao?
Bỏ lỡ sáu năm của cậu, tôi sẽ không tiếp tục bỏ qua mấy chục năm về sau. Mấy chục năm tiếp theo, chúng ta dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải gắn bó bên nhau.
Tại phòng tổng giám đốc Viên thị, sau một ngày nghỉ ngơi chết đi sống lại trên giường, Viên Nhất Kỳ vào ngày hôm sau trở lại công ti tiếp tục xử lý công tác, nhưng thay đổi lớn nhất là vẻ mặt của nàng. Không còn giống như hồi cuối tuần trước luôn cau mày, ngày hôm nay trên khuôn mặt thanh tú ấy lúc nào cũng tràn ngập hạnh phúc.
Là bởi vì biết người kia đang ở văn phòng cách vách sao?
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Viên Nhất Kỳ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vách tường, giống như có thể nhìn thấy người kia đang chuyên chú công tác văn phòng cách vách.
Người kia, luôn ở bên cạnh mình.
"Viên tổng, dưới lầu có vị tiểu thư nói là đại diện của tập đoàn Nhậm thị đến Thượng Hải."
Trong lúc Viên Nhất Kỳ đang ngẩn người, mỉm cười ấm áp nhìn vách tường, tiểu trợ lý bỗng nhiên gọi điện thoại nội bộ đến.
"Nói cô ấy đến văn phòng tôi."
Đại diện của tập đoàn Nhậm thị?
Viên Nhất Kỳ có chút nghi hoặc buông điện thoại, đối với người đại diện này đột nhiên có cảm giác thực khó hiểu.
Nhất Nhất chưa nói qua có người đại diện tới a.
Lắc đầu, Viên Nhất Kỳ gọi điện thoại đến văn phòng Vương Dịch.
"Hahaha... Kỳ Kỳ, mới trong chốc lát đã nghĩ đến em rồi sao?"
Điện thoại mới vừa kết nối đã nghe thấy Vương Dịch đang nói mấy lời tự kỉ, Viên Nhất Kỳ bất đắc dĩ nhíu mày xem thường.
"Em cũng mơ đẹp ha."
Viên Nhất Kỳ không tức giận nói. Chính mình trước kia như thế nào không phát hiện được người này mắc chứng tự kỉ tự đề cao bản thân như vậy a. Cái người luôn ôn nhu yếu đuối để cho mình khi dễ đã đi nơi nào?
"Aiya, không cần thẹn thùng mà, em nói nha, em cũng nhớ chị mà. Chỉ là không dám gọi điện thoại, sợ chị mắng em, hahaha..."
"Hừ, em nghĩ rằng chị và em giống nhau à."
Nghe trong điện thoại là ngữ khí oán trách của Viên Nhất Kỳ, Vương Dịch càng thêm tươi cười, quả thật là đáng giận.
Aiya, Kỳ Kỳ của mình thật khẩu thị tâm phi, đáng yêu quá à...
"Chị đáng yêu quá đi, Kỳ Kỳ không nhớ em nhưng em rất nhớ chị a."
Vương Dịch thực chân chó lấy lòng, vẻ mặt thành khẩn. Chỉ cần có thêm một cái đuôi phe phẩy phía sau nữa thì chính xác là hình tượng chó con lấy lòng chủ.
"Em qua văn phòng chị đi."
Viên Nhất Kỳ giống như có thể nhìn thấy Vương Dịch đang nịnh nọt mình, cười khẽ nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
|Dịch Kỳ - W Đệ Đệ| Cấp Trên Là Tỷ Tỷ Của Tôi
FanfictionSáu năm trước, chị là lão sư của tôi. Ba năm trước, chị là cấp trên của tôi. Hôm nay và tương lai, chị là người yêu của tôi. Nguyện nắm tay nhau, ở bên nhau đến đầu bạc răng long. Tác giả: Bằng Y Úy Ngã Editors: Shaiyao, girl_sms Đã xin phép editor...