"Kỳ Kỳ..."
Lại tiến lên ôm lấy mỹ nhân đang khóc vào trong lòng, lần này Vương Dịch chỉ lẳng lặng ôm Viên Nhất Kỳ mà không làm thêm bất kì động tác nào.
Vương Dịch, ngươi thực đáng chết, như thế nào có thể đối đãi với Kỳ Kỳ như vậy? Ngươi làm cho chị ấy rơi lệ, Kỳ Kỳ nói như vậy cũng đúng, ngươi chính là tên đại hỗn đản.
"Em hỗn đản, như thế nào có thể đối với tôi như vậy?"
Viên Nhất Kỳ ôm chặt lấy Vương Dịch, nước mắt chảy xuống thấm ướt quần áo của đối phương.
"Phải phải phải, em là hỗn đản, em biết sai rồi, chị đừng khóc được không?"
Thực ôn nhu ở bên tai thiên hạ đang nước mắt như mưa dỗ dành, quả thực nhìn cô khóc Vương Dịch đau lòng muốn chết.
"Em hỗn đản, em chính là hỗn đản, đại hỗn đản!"
Nước mắt như trước tuôn trào, Viên Nhất Kỳ nghẹn ngào đánh lên bả vai Vương Dịch.
"Phải, phải, phải, em là đại hỗn đản, chị mắng em đi, đánh em đi."
Vương Dịch ôn nhu dụ dỗ mỹ nhân nước mắt đầy mặt, bày ra bộ dạng chịu đánh chịu mắng.
"Tôi không muốn nhìn thấy em, em tìm được người em yêu là Thương Ngữ Du rồi. Em cút đi cho tôi."
Viên Nhất Kỳ nhớ tới những ủy khuất trong khoảng thời gian này, khóc càng ngày càng lớn, nhưng lại ôm lấy Vương Dịch càng chặt hơn.
"Hảo hảo hảo."
Sao lại không muốn nhìn em nữa, tìm Ngữ Du...
Ách...
Vương Dịch vẫn cố gắng dụ dỗ, nhưng lại phát hiện... có cái gì đó không đúng a.
"Kỳ Kỳ, chị nghe em nói, không phải như chị nghĩ đâu."
Ôm Viên Nhất Kỳ ngồi xuống sofa, vừa suy nghĩ về mấy lời sắp nói, vừa hôn lên hai má mỹ nhân vẫn rơi lệ. Vương Dịch quỳ gối trước mặt Viên Nhất Kỳ nhìn thật sâu vào mắt nàng.
"Vương Dịch cho tới bây giờ, đều chỉ yêu một người."
Nói một hơi rành mạch từng chữ với Viên Nhất Kỳ, Vương Dịch chậm rãi tiếp tục khẳng định.
"Người kia, là chị, Viên Nhất Kỳ."
"..."
Viên Nhất Kỳ không mở miệng, chỉ ưu thương nhìn ánh mắt thật sự thâm tình của người kia.
Nhất Nhất, em nói mấy câu này, đều là sự thật sao? Như vậy, giấc mộng của em hôm trước là sao? Còn cả bó hoa kia nữa...
"Em biết chị cũng nhìn thấy bó hoa kia đúng hay không? Nhưng thật sự không phải như chị nghĩ vậy, em không phải bởi vì thích cậu ấy mới nhận hoa, mà là bởi vì... bởi vì..."
Nhớ tới những chuyện mình từng làm, Vương Dịch sợ Viên Nhất Kỳ sẽ cho rằng mình tàn nhẫn, vừa mới nói một nửa lại không dám tiếp tục nói tiếp.
"Bởi vì sao?"
"Bởi vì em hại cậu ấy không đậu đại học... em vẫn thực áy náy."
BẠN ĐANG ĐỌC
|Dịch Kỳ - W Đệ Đệ| Cấp Trên Là Tỷ Tỷ Của Tôi
FanfictionSáu năm trước, chị là lão sư của tôi. Ba năm trước, chị là cấp trên của tôi. Hôm nay và tương lai, chị là người yêu của tôi. Nguyện nắm tay nhau, ở bên nhau đến đầu bạc răng long. Tác giả: Bằng Y Úy Ngã Editors: Shaiyao, girl_sms Đã xin phép editor...